Chương 19: Phiên Bản Thu Nhỏ Của Vũ Trường Ca (2)

A Nan đến, căn nhà cũng vì thế mà nhộn nhịp hẳn lên, nhưng đa số đều là Tư Phong và Aly nói chuyện.

" Con tên thật là gì a?"

" Vũ Quân Khuynh ạ "

" Quân Khuynh..... Quân Khuynh...... quần lâm thiên hạ, chà, tên Trạc Ngôn thế nhưng đặc tên thật hay"

Nhưng sau đó anh lại suy nghĩ khác, Vũ Trường Ca, Vũ Quân Khuynh..... nói cái gì chứ nó cũng có chút liên quan, hồi nhỏ cô cũng từng nói sơ qua nếu có con gái sẽ đặt tên nó là Khuynh.

Lẽ nào? Không.... không phải, với tính cách đó của cô, không thể nào làm ra chuyện kia được, nhân cách của đứa em gái này anh hiểu rõ nhất.

Trong lúc Vũ Tư Phong đang đau đầu suy nghĩ thì cô đã cùng A Nan và Aly đã ngồi vào bếp, an an ổn ổn mà ăn cháo gà.

" Ô vợ, em xuống rồi à? Nhanh nhanh xuống đây, chúng ta cùng nhau ăn a"

Aly vẻ mặt nịnh nọt nhìn Tư Lam đang đi xuống, nhanh tay nhanh chân đến đỡ sợ Tư Lam có chuyện gì không bằng.

Cô đút cháo cho A Nan, con bé híp mắt hưởng thụ, há miệng thật to đợi cô đút.

Nhìn thấy vẻ mặt kia của  A Nan, người mặt lạnh như cô cũng bật cười, vô cùng nuông chiều đứa cháu gái này, không ngại dơ mà xé gà ra nhỏ cho con bé, một khung cảnh ấm áp cùng hạnh phúc một lần nữa khiến hắn đang ngồi ghế sofa cũng nhịn không được cong khoé môi.

" Vợ đừng như thế mà~ há miệng ra, a~"

" Hừ..."

" Vợ, ngoan nào, không ăn chị xót lắm, tâm can của chị, bảo bối của chị, ăn đi, chị đợi vợ xuống ăn mà giờ chưa ăn gì nữa"

Hắn vốn đang vui vẻ, nhưng sau khi thấy bộ dáng chỉ còn một chút là thành cún con kia của Aly thì đen mặt, trùng hợp, sau khi cô nghe giọng nói đầy dụ dỗ kia của Aly thì cũng đen mặt, đặt nhẹ chén cháu xuống, lau tay một chút rồi kéo hai con người đang giận dỗi kia vào phòng, dùng vẻ mặt cảnh cáo nhìn Aly.

" Hai người không giải quyết chuyện này xong thì đừng bước ra khỏi phòng này, dám bước ra mà chưa hoà nhau thì cuốn gói rời khỏi nhà này!"

Nói xong, dùng lực chính xác đóng cửa lại, hai người đàn ông cùng một đứa nhóc từ dưới lầu nhìn lên, đều cùng một vẻ mặt ngạc nhiên cùng thán phục.

" Vợ, nhanh gọn lẹ!"

" Quả nhiên là em gái anh, giải quyết triệt để!"

" Dì hảo dũng mãnh!"

Cuối cùng là tiếng nói non nớt của A Nan, con bé vỗ tay, đôi mắt tròn xoe nhìn cô đầy ngưỡng mộ.

Giọng điệu của con bé một lần nữa chọc cô cười, chậm rãi đi xuống, ẵm con bé lên, hôn chụt vào má con bé, nếu không phải biết là hắn và cô cái gì cũng chưa làm thì anh quả thật lầm tưởng A Nan chính là con gái của cô.

Sau đó quay sang nhìn hắn, hắn đang nhìn chằm chằm cô, đôi mặt đen láy sâu thẳm tĩnh lặng như thường ngày, nhưng anh biết, hắn đang rung động.

" Sao rồi? Rung động nữa hả?"

" Không, là rơi mất tim rồi"

1

Một hồi im lặng, hắn nói nhỏ vào tai anh, tuy rất nhỏ nhưng đủ để anh nghe rõ từng chữ một, anh kinh ngạc nhìn hắn, đây có phải Độc Tôn Triệt cái mặt gỗ vạn năm không thay đổi không đó? Sao bây giờ lại khác đến như vậy?

Cô nhìn hai người thì thầm to nhỏ kia, trong lòng tuy yên tâm hắn sẽ không tiết lộ chuyện kia, nhưng vẫn cảm thấy có cái gì không đúng.

Hắn và anh ngồi vào bàn ăn, anh chậm rãi vừa đùa với A Nan đáng yêu, vừa ăn, thỉnh thoảng liếc nhìn hắn.

" Vợ yêu"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!