Chương 17: Cái "bóng Đèn" Lớn

Aly và Tư Lam đột nhiên nổi cơn, muốn ở nhà cô một thời gian, cô cũng không ý kiến gì vì dù sao nhà cô cũng rất rộng.

Kế hoạch khu đô thị đã ổn thoả,1 tháng sau sẽ bắt đầu thi công, trong thời gian đó hắn đi công tác ở thành phố A,3 ngày.

Và cũng từ đó, Vũ Trường Ca cô chính thức trở thành cái bóng đèn sáng nhất nhà.

Aly và Tư Lam đang yêu nhau, cô lúc mới biết thì có chút vui mừng, sau đó lại hối hận.

4

Vì bọn họ quăng hường vào mặt cô quá nhiều, cô rất khinh bỉ, là cực kỳ khinh bỉ.

Tựa như, lúc cô ăn sáng với bánh mì trứng, hai người họ lại ăn mỳ gói chung, đút cho nhau, trao nhau ánh mắt cực kỳ mờ ám.

Tựa như, lúc cô đang ngủ thì bọn họ thì thầm, nói gì mà 'Aly, em thật hạnh phúc'.  'Lam, tôi yêu em' còn cười khúc khích, tâm trạng cô không tốt, gặp bọn họ như thế, hận không thể dùng một cước đá văng họ khỏi nhà.

Sáng, theo thường lệ cô thức sớm, vệ sinh cá nhân, trang điểm, mặc một cái áo ngắn hở bụng màu nâu nhạt, quần ngắn tới đùi, cô khoác cho bản thân cái áo khoác dài đến đầu gối màu trắng, thắt vài cúc áo rồi sau cùng là cột cao tóc kiểu đuôi người, cô nhìn bản thân trong gương một chút rồi đi xuống nhà, như thường lệ làm cho bản thân một cái trứng cùng ly sữa tươi.

1

Thấy không khí trong nhà có chút lạ, đôi mắt liếc hai người đang ngồi cách nhau trước mắt, Tư Lam tựa như bình thường ăn phần của mình, nửa cái nhìn cũng không thèm cho Aly.

Aly thì một bộ dáng ngáy ngủ cùng ngơ ngơ không biết bản thân làm gì sai, vừa ăn vừa nhìn Tư Lam, thấy cô khiêu mi thì nhướn mày lại, tỏ ý bản thân cái gì cũng không biết.

" Ca ca"

"Hửm?"

Cô ngước mắt nhìn Tư Lam, thấy vẻ mặt có chút khổ sở của cô bạn liền gật đầu, lấy giấy lau miệng một chút, rồi nhẹ nhàng vươn tay nắm lấy Tư Lam, rời khỏi nhà trước sự ngỡ ngàng của Aly.

" Vũ Trường Ca! Cậu là ý gì a!!! Vợ mình mà!"

Bỏ lại đằng sau tiếng kêu gào của Aly, cô lên xe cùng Tư Lam, hướng tới tập đoàn Vũ gia.

" Tôi biết cậu muốn gì, nhưng tôi phải làm xong việc, chịu khó đợi đến 12 giờ trưa, cậu muốn tâm sự chuyện gì tôi liền bồi cậu"

Tư Lam có chút kinh ngạc nhìn cô, sau đó lại tự hào. Ca ca quả nhiên hiểu tâm lý người khác nha!

Đến tập đoàn, nhân viên thấy cô dắt một cô gái lạ mặt về phòng thì có chút không ngờ tới, Vũ tổng ít khi mời ai tới tập đoàn, chứ đừng nói là tự tay dắt đi như thế này a!

" Nằm đi, nhìn cậu là biết cả đêm không ngủ rồi"

Để Tư Lam ngồi ở sofa, cô nghiêm chỉnh một bộ mặt lãnh đạm kiêu ngạo thường ngày, ngồi vào vị trí giám đốc.

" Haha, Vũ tổng có khác ha"

Tự hào lần nữa, hai người đã là bạn thân 10 năm, cô cũng biết người bạn này của mình là ngoài lạnh trong nóng, luôn để ý người khác nhưng không muốn nói ra, chậm rãi quan tâm, hành động thay vì nói.

Có một lần năm học cấp ba, cô đi thi thuyết trình văn án, như thế nào đã nắm chắc phần thắng, nhưng lại thua một điểm trước một bạn học, mọi người cũng khuyên cô là không sao, cô cũng cười hiha, nói chuyện này đâu có đáng, luôn miệng nói bản thân ổn.

Sau đó để liếm láp vết thương trong lòng, cô đi vào ký túc xá, không bật đèn, chỉ một mình ở đó khóc nức nở, thập phần đáng thương, cô cố ngăn bản thân không được khóc, thế nhưng nước mắt cứ thi nhau tuôn ra, ướt đẫm gương mặt xinh đẹp của cô.

Rồi một vòng tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng mình, cực kỳ ôn nhu xoa lưng cô, thế nhưng lại nói một câu khiến cô rung động, vừa cảm kích.

" Cậu còn khóc nữa thì đừng chơi với tôi nữa đó, yếu đuối chỉ khiến bản thân bị người khác khinh thường, phải ngưỡn đầu kiêu ngạo để người ta khiếp sợ chứ không phải khóc lóc tổn hại bản thân, hiểu chứ?" (Ngự tỷ aaaa)

Câu nói đó dường như khắc sâu vào tâm cô, sau đó cô gật đầu, không khóc nữa.

Lục Tư Lam yếu đuối ngày nào nhờ câu nói đó mà trưởng thành hơn, về tâm hồn lẫn thể xác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!