Mặc cho Lam có tỏa ra sát khí đáng sợ ngần nào, Quân vẫn cố gắng đứng yên không lộ ra chút sợ hãi.
Nhóc không sợ à?
"Dù có chút bất kính, tôi biết Lam tiền bối sẽ không làm thế nên mới tới đây"
Mắt Quân kiên định, vì cô biết tất cả về người này, cả quá khứ lẫn... tương lai.
Nói chính xác hơn, quái vật ăn thịt trong truyền thuyết mà người đời đồn đại thực chất lại chính là thần bảo hộ khu rừng này.
Dù đúng là Lam chính là quái vật cấp S hóa thành, nhưng cũng chính Lam đã bảo vệ khu rừng nơi đây bình yên qua bao năm chứ không hề như truyền thuyết.
"Lam tiền bối không những không phải hung thủ cho chuyện ồn ào lần này mà ngược lại còn tình nguyện ở lại nơi đây để bảo vệ, tôi biết rõ điều đó."
-Ồ?
"Nay mọi việc đã bắt đầu có dấu hiệu tệ hơn nên tiền bối cũng không thể ở lại đây mãi được, vì thế đề nghị của tôi cũng không hẳn là chênh lệch" Quân đề nghị.
Lam khẽ nhìn ra nơi xa, mặc kệ Quân đã biết nhiều điều nhưng anh vẫn trầm ngâm không chút thắc mắc.
"Đúng vậy, cũng đã lâu ta không ra ngoài rồi" Lam cảm thán.
"Thanh Quân, nhóc con nhà ngươi đã có gan vào tận đây rồi thì đừng hối hận."
Tuyệt không đổi! Quân khẽ cười, Lam nói như thế tức nghĩa là anh ta cũng đã đồng ý đi theo cô rồi.
Lúc mới bước vào đây, cô cũng ngầm hiểu rằng Lam muốn gặp mình. Vì xung quanh nơi này kết giới tầng tầng lớp lớp, không phải ai cũng vào được.
Đừng nói là con người, đến một con chim bay cũng không thể phát hiện nơi này được.
"Được rồi, nhóc có nhẫn không"
Có Quân giơ tay ra, cô trước đó đã chuẩn bị đầy đủ các vật để khắc chế yêu thú để phòng hờ, chiếc nhẫn này được thiết kế riêng để nhốt chúng, nhưng có lẽ dạng như Lam tiền bối thì không thể nhốt nổi đâu, trừ khi người đó tự nguyện vào đây.
Một luồng sáng khẽ chui vào trong chiếc nhẫn, Quân nhẹ nhàng đeo lên tay rồi thầm thắc mắc.
"Lam tiền bối... anh ta mang cả ngôi nhà lúc nãy vào trong nhẫn nhốt yêu rồi?"
Đứng trước bãi cỏ xung quanh là rừng núi hoang vu, tiếng gió nhẹ thổi làm lay động đám cỏ lau cao tới đầu gối, mà ngôi nhà lúc nãy cô vẫn đang đứng nay đã mất dạng, Quân cũng bất lực cảm thấy thực sự phục vị cao nhân này.
Giơ tay lên chắn lại sợi sáng từ mặt trăng sau khi mây tan mất, Quân thầm mừng cho quyết định của mình.
"Lam tiền bối phải rất lâu sau mới xuất hiện trong cốt truyện chính, cho nên hiện tại mình vẫn chưa bị hệ thống trừng phạt"
Tuy vậy đây chỉ là giải pháp tạm thời, Quân biết chắc rằng tới thời điểm đó, hình phạt dành cho cô không chỉ dừng lại ở nỗi đau thể xác thôi đâu, có lẽ là thứ gì đó tệ hơn nhiều.
Ha-- Quân thở dài, cô nhìn về nơi phát ra nguồn sáng duy nhất trên bầu trời.
-----
"Chuyện lần này chắc chắn có hiểu lầm. Tuy nhiên không thể phủ nhận con trai tôi đã gây ra chuyện đe dọa đến tính mạng của các vị công tử đây..."
Gia chủ nhà họ Lý
- Lý Nghiêm đứng trước đám thiếu gia vừa mới được đưa trở về, mặt sa sầm nói:
"Tôi chắc chắn sẽ có câu trả lời công bằng với gia đình của các vị, còn bây giờ... người đâu!"
Lão vừa phất tay, một tốp người hầu bước ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!