Đã đứng thủ thế một lúc lâu, Hạ căng thẳng chờ đợi mãi cũng không thấy con dị thú ấy tấn công cô. Hết cách, nếu đứng như thế này càng lâu thì cô chắc chắn sẽ không thể thắng được nó.
Nghĩ thế, Hạ từ từ lui ra bụi cây đằng sau.
Vốn định chạy thoát, nhưng cô chợt rùng mình đứng yên tại chỗ. Một ánh mắt đỏ chói sắc bén đang nhìn chằm chằm cô từ hướng nào đó, đúng hơn là con quái vật đó biết rằng, cô bé này không hề mang chút nguy hiểm nào với nó.
Vì thế... nó đang chơi đùa với con mồi trong tay mình.
"Không ổn! Cứ như thế này mình chắc chắn sẽ chết, chị ấy đang bị nước cuốn đi, nếu không nhanh lên thì..." Hạ lo lắng suy nghĩ.
Nhẹ nhàng đưa tay xuống phần hông quần, Hạ rút con d.a. o găm nhỏ ra, nó là thứ Hạ dùng để phòng vệ.
Nhanh như cắt, cô cầm d.a. o chạy thẳng về hướng của con quái vật. Nhưng ngược lại, con quái vật chỉ đứng gầm gừ chứ không tấn công cô.
Mắt nó hiện ra tia tà ác quỷ dị, hiển nhiên nó có thể một lần ngoặm lấy g.i.ế. c c.h.ế. t con mồi nhỏ trước mặt.
Mắt thấy khoảng cánh đã đủ gần, Hạ nhắm thẳng vào mắt con dị thú, phóng thẳng con d.a. o găm đi. Nó nhanh chóng né đi mà không chịu chút thương tổn nào.
Nhưng g.i.ế. c con quái vật này không phải mục đích của Hạ, ngay lúc nó đang chú ý né con d.a. o găm. Cô nhân cơ hội rời khỏi tầm mắt của nó, quay lưng chạy thật nhanh về phía cánh rừng phía sau.
Nó có lẽ đã hiểu ra mục đích của Hạ, không chơi trò đuổi bắt nữa mà dùng tốc độ cực nhanh đuổi theo ngay phía sau.
Chết tiệt!!
Hạ nghĩ.
Tiếng thở gấp dồn dập cùng tiếng gầm gừ của con quái vật sau lưng làm cô thêm phần tuyệt vọng. Đến cùng, bản thân cô còn không cứu nổi mình, vậy thì cô lấy gì để cứu Quân còn đang ở dưới vực sâu đây!
A!! Móng vuốt của dị thú đã bắt kịp cô, nó dùng thứ đó bám chặt vào bả vai của Hạ, m.á. u từ đó mà bắt đầu thấm ra ngoài.
Bất lực, tức giận với bản thân cùng cực nhưng Hạ chỉ có thể nhắm mắt, cắn chặt răng mà chấp nhận cái c.h.ế. t sắp đến với mình.
Bỗng, con dị thú khựng lại, nó không dám tấn công nữa mà nhìn chằm chằm xuống vết m.á. u của Hạ, mũi nó khịt khịt ngửi thử rồi đột nhiên nằm phịch xuống đất, mắt phủ phục nhìn vào Hạ.
----
"Trung, mẹ nó mày ra đây ứng chiến đi thằng khốn rụt đầu!" Một tên thiếu gia nào đó vừa chật vật b.ắ. n mấy con dị thú vừa chửi bới không ngừng.
Việt Trung vì có mang theo bảo vật có thể xua tan đi khí tức của mình nên không bị quái vật tấn công. Lúc này đứng ở một góc nhìn đám công tử tên nào tên nấy tàn tạ không chịu nổi.
"Vâng~ Tao là tên hèn nhát cơ mà, không dám đâu" Hắn lên tiếng.
Từ lúc chiều vào rừng đến bây giờ cũng đã trôi qua 3 tiếng, trong thời gian này, số dị thú cứ trào ra không ngừng từ phía trung tâm.
Lúc đầu, đám người đi săn còn tỏ ra hào hứng nhưng càng về sau thì sức cùng lực kiệt. Đây không chỉ đơn thuần là săn b.ắ. n vui chơi nữa, mà là đánh đổi tính mạng của bản thân!
A!!! Lại một tiếng la thất thanh vang lên.
Người đó vừa bị một đám dị thú nhỏ nhưng có cánh, hàm răng nhỏ đầy răng nhọn cứ thế bao quanh tên thiếu gia đó, không ngừng cắn khiến hắn phải liên tục lùi về sau.
Nhận thấy tình hình không ổn, Trung chực rút khẩu s.ú.n. g từ sau lớp áo khoác dài ra thì bỗng nhiên, trên bầu trời phía xa xa truyền đến liên tiếp tiếng pháo nổ tạo ra những đóm sáng màu xanh lục, là pháo cầu cứu của nhà họ Lục
- Lục Bảo Thiên.
Trung cười khinh bỉ:
"Hèn hạ gì chứ, có người còn hèn hơn cả tao mà"
Trước khi vào khu săn bắn, tên nào tên nấy cũng thầm chê bai đây cũng chỉ là buổi săn b.ắ. n bình thường nên không cầm theo thứ gì phòng bị.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!