Cánh cửa của ngôi đền đột nhiên đóng xầm ngay sau lưng Hạ làm cô giật mình phải quay đầu lại.
"Không ổn! Cái này là bẫy sao? Bọn họ muốn làm gì?"
Hạ nhanh chóng chạy về phía cánh cửa hòng kiếm đường thoát nhưng bước chân đầu tiên chạm xuống mặt đất lại chợt mở ra một chiều không gian khác.
Từ ngay điểm đó phát ra một vòng tròn nhỏ rồi ngày càng lớn dần, chỉ sau vài giây đã đưa Hạ vào một chiều không gian khác.
Nơi này lại là một hành lang dài vô tận, cứ cách một chút thì bức tường cả hai bên đều xuất hiện một cánh cửa khác biệt.
Cái đầu tiên chỉ là một cánh cửa lỏng lẻo được làm độc bằng một miếng gỗ được đóng nham nhở. Cánh thứ hai thì tốt hơn một chút, vẫn là cánh cửa đó nhưng đã được khắc lên vài hoa văn cổ đại.
Họa tiết tuy lúc mờ lúc rõ nhưng nhìn chung thì nó là hình ảnh hai người đang nắm tay nhau, phía tay còn lại chỉa lên trời.
Và như thể được bầu trời đáp lại, từng tia nắng xà xuống chiếu sáng cả một góc trời u tối.
Cứ như vậy, Hạ mơ mơ hồ hồ đi trên hành lang tạo ra tiếng bước chân vang đi rồi lại vọng về để nhìn ngắm từng cánh cửa một.
Đột nhiên, bóng tối vô hạn ở cuối con đường đó phát ra tiếng động cơ chuyển động. Hạ như bị thôi miên, không phân biệt được thật giả mà từ từ đưa tay về phía đó.
Ash!
Mắt Hạ sau cơn đau đã lấy lại được ánh sáng, cô giật mình lấy lại ý thức.
Lúc tỉnh táo lại, cô đã thấy mình đang trích máu xuống cái đầu rồng trên chiếc bàn trước mặt. Cô rụt tay lại cảnh giác nhìn xung quanh.
"Kì lạ, mấy cánh cửa kia biến mất rồi?"
Thời gian trước mắt Kim Hạ lại lần nữa xoay chuyển, xung quanh cô hiện giờ là khung cảnh của một miền biển đơn sơ nghèo khổ.
"Này bà đi nhanh lên, thần linh sắp khởi hành lễ rồi!"
Thấy hai người đang nói chuyện không để ý mà sắp tông vào mình, Hạ vừa định lên tiếng thì hai người đó như ảo ảnh mà đi xuyên qua Hạ.
Cô ngơ ngác đưa tay mình lên nhìn thì mới nhận ra, bản thân đã bị mờ đi. Cô quay đầu nhìn lại hướng hai thiếu phụ vừa đi qua.
Phía xa xa, trên bờ biển là một tốp người tập trung đông đúc xung quanh một thứ gì đó.
Chuyện gì ở đó vậy?
☂️しᏬᎽႶ しᏬᎽႶ☂️
Hạ thắc mắc, chân cứ thế bước đi về phía đó.
Phía trên bục cao là một người ăn mặc khá kì lạ, trên tay ông ta cầm lá cờ vàng có thuê một mặt trời lớn ở giữa và cứ thế nhảy những điệu múa uyển chuyển.
Hạ nhận xét:
"Cũng chỉ là lễ bình thường của người xưa thôi"
Nhưng cô đã lầm, vừa dứt điệu múa lúc nãy thì dưới bục gỗ nơi ông ta đứng liền hiện lên những hoa văn màu vàng phát sáng trong không trung.
Thấy vậy, toàn thể người dân đang tụ họp ở đó liền quỳ xuống chắp tay lạy vị thần linh phía trên.
Lúc này Hạ mới để ý, từng nơi mà ông ta phất cờ qua đều đề lại một vệt trắng lạ, ngay sau khi dùng ngón tay rỉ m.á. u của bản thân chạm vào nơi đó thì nó liền hóa rực lên ánh sáng vàng kim.
Không hiểu ông ta đang làm gì, nhưng Hạ lại cảm nhận được một sự quen thuộc kì lạ phát ra từ nơi ông ta làm lễ.
Nếu như ai nghĩ ông ta đang làm lễ cầu mưa thì đã lầm. Vì ngay lúc này, bầu trời đang chứng kiến sự rời đi của mặt trời thì như bị tua ngược thời gian.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!