Nghe bản thân được gọi như vậy, Hạ cũng không thể ngờ trước được.
Bà Khương run run, nói:
"Đã 50 năm rồi, chúng tôi vẫn luôn chờ đợi một người là truyền nhân của thần, dòng m.á. u của người chính là thứ chúng tôi vẫn luôn mong ngóng"
Hạ nghi ngờ:
"Làm sao bà biết m.á. u của tôi có phải hay không chứ?"
Bà Khương:
"Vâng? Chỉ cần ngửi thôi thì ai cũng biết mà?"
Hạ đưa ngón tay vẫn đang rỉ m.á. u sau khi cô đã nhỏ m.á. u ở trong đền, cô suy tư nghĩ:
"Không thể nào, từ trước đến giờ vẫn đâu có ai phản ứng gì với m.á. u của mình chứ... Trừ những người trong làng này cùng với đám yêu thú ở Mộng Sinh. Mình rốt cuộc có bí mật gì sao?"
Nghĩ đoạn, Hạ nhìn xuống Miêu đang ôm khư khư cổ mình:
"Miêu lúc trước cũng đã dùng m.á. u của mình để ngăn cản những người gác cổng tấn công"
Miêu không biết Hạ đang nghĩ gì cả, nó vẫn còn đang bàng hoàng vì Hạ lại được bà ta gọi là thần.
☂️しᏬᎽႶ しᏬᎽႶ☂️
Hạ:
"Vậy thì các người đã xác thực được tôi có gốc gác từ làng rồi chứ?"
Bà Khương:
"Vâng, không có nghi ngờ gì nữa. Chẳng ai không có dòng m.á. u thần tộc mà bước vào đền Thần vẫn còn sống trở ra cả"
Miêu nghe vậy liền nhận ra:
"Đúng là đủ độc ác, bà ta không muốn xác nhận nhóc có phải dân làng không mà lại là tìm kiếm thần! Ngay từ đầu bà ta đã không có ý định để nhóc sống rồi"
Đột nhiên cảm nhận ánh mắt nhìn mình từ Hạ, Miêu lo lắng hỏi:
"Gì vậy? Sao nhìn tôi bằng con mắt gì vậy?"
Hạ dời tầm mắt, vừa định hỏi gì đó với bà Khương thì phía xa xa, lát đát vài ánh đèn lồng cứ nhập nhòe trong đêm tối, cô nghe được vài tiếng trò chuyện.
"Này, đừng đi tới đó nữa!"
Người khác đáp lại:
"Im lặng đi, bà Khương đã dặn là tới đây tìm bà ta rồi mà"
"Kìa, đằng kia có người!" Người đó phát hiện.
Thế là, hai người đều nhanh chóng bước tới bên bà Khương.
Miêu: Này? Họ nói gì vậy?
"Họ đang tìm bà Khương" Hạ đáp.
Miêu bất ngờ nhìn Hạ, nó vốn chỉ định nói bâng quơ mà thôi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!