Chương 17: Làng Đoài - Huyết thống nhận thân (2)

"Méoo! Cái tượng quỷ này là sao vậy?" Miêu hoảng hốt. 

Hạ nghiêm túc quan sát cái tượng to lớn nằm giữa nơi ở của trưởng làng, ngũ quan của nó được khắc trông rất đáng sợ.

Phía trước cả hai là một tấm rèm che đi trưởng làng ngồi ở phía sau, nhìn từ xa, Hạ chỉ thấy người đó ngoắc tay cho một tiểu chủ bước vào rồi nói nhỏ gì đó.  

Người tiểu chủ đó bước ra, nói với Hạ và đám người gác cổng với giọng nói nhẹ nhàng: 

"Cảm tạ các vị, mọi người có thể rời đi rồi" 

Bà ta nói xong liền nhìn vào Hạ, giữ người lại: 

"Vị khách này đến đây cũng đã mệt, trong khuôn viên của trưởng làng vẫn còn phòng trống, tôi sẽ dẫn đường nên hãy theo sau tôi nhé" 

Vừa định bước đi, bà ta nhìn hũ cốt trên tay cô rồi bảo: 

"Phiền vị khách này để lại nó ở chỗ trưởng làng, nếu đây từng là người dân làng tôi thì chắc chắn chúng tôi sẽ lo hậu sự tử tế" 

Hạ chần chừ, nhưng nếu không để lại thì cô cũng khó lấy niềm tin của bọn họ được. Nhẹ nhàng trao hũ cốt lại cho bà tiểu chủ, Quân hướng mắt nhìn theo hướng bà ta đi. "Vậy... mời cô bước theo tôi ra gian sau" 

Hạ gật đầu. 

Miêu lại bắt đầu thắc mắc:

"Cái vị trưởng làng này sao lại không lộ mặt vậy nhỉ? Già quá thì cũng là chuyện thường thôi mà sao phải ngại?" 

Hạ giữ khoảng cách với người tiểu chủ, nói với Miêu: 

"Tôi nghĩ là không phải vậy đâu" 

Miêu kinh ngạc, nó hỏi: Ơ, sao nhóc biết? 

Thấy con mèo còn nhỏ hơn mình mà bản thân lại bị gọi là nhóc, Hạ chỉnh đốn: Gọi chị! 

Miêu: Nhóc! 

.... Hạ bất lực, không muốn người đi phía trước chú ý, cô đành trả lời câu hỏi lúc nãy của Miêu: 

"Khí chất của người đó không giống một người già" 

Miêu chê bai:

"Hả? Nhóc đoán kiểu gì vậy?" 

Hạ:

"Không biết, ta chỉ đoán thôi, trước kia ở phủ họ Lý nhìn sắc mặt của người khác mãi thành quen rồi" 

Miêu lúc này mới nghiêm túc hơn một chút, nó không nói chuyện nữa mà chỉ ngoắc ngoắc cái đuôi cọ vào tay Hạ như an ủi. 

Hạ nhìn nó, bất giác nở nụ cười, không hiểu vì sao dù con mèo thối này nói chuyện rất đanh đá nhưng lại mang đến cho cô cảm giác dễ chịu. 

Giữ phép tắc, Hạ cảm ơn bà tiểu chủ rồi vào phòng của mình, trước khi bước vào, bà ta để lại một câu dặn dò: 

"Giờ Kỷ Sửu cô sẽ gặp lại trưởng làng, từ lúc này đến tối, tuyệt đối không được rời khỏi phòng" 

(Kỷ Sửu: 1h->3h sáng theo lịch vạn niên)  

Nơi này có lẽ là chỗ sang trọng nhất mà Hạ từng ở qua, không có nhà tranh vách đất được xây tạm bợ mà chúng được làm tỉ mỉ bởi gỗ, nội thất trang hoàng có phần đơn giản nhưng lại dễ nhìn. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!