Làng Đoài nằm ở một vùng đồng bằng thấp bị bỏ hoang lâu năm, xung quanh ngôi làng tầm bán kính 20 dặm không hề có lấy sự sống của con người.
Phía Tây ngôi làng giáp với bờ biển xanh ngát, bên phía đối diện lại như một cánh rừng hoang vu cây cối um tùm.
Vừa bước qua cổng dịch chuyển, Hạ đã bị choáng ngợp với khung cảnh u ám trước mắt, hùng vĩ, nhưng lại hoang sơ như thể bị nó bị tàn phá một cách dữ dội, cây cỏ không có sức sống, động vật lại càng không thấy đâu.
Ngay cả tiếng côn trùng hay chim chóc cũng không hề có.
Hạ thầm nghĩ:
"Làm sao mẹ mình có thể chạy khỏi nơi này chứ?"
Khiêm đưa cho Hạ một chiếc nhẫn:
"Đeo cái này vào, chỉ cần cô vào được làng thì ta có thể được truyền tống vào nhờ nó"
Đây lại là một chiếc nhẫn có công nghệ cao, lại có thể di chuyển xuyên không gian giữa vị trí của nhau. Khiêm cùng Thiên cũng đeo mỗi người một cái .
Cô nhìn lên Thiên, ngày thường hắn là tên chanh chua nhanh miệng nhất, ấy vậy mà hôm nay lại im lặng một cách kì lạ.
"Quả thật mắt của hắn đã bị mù"
Hạ nghĩ, nhớ lại việc hắn cứu mình ở Mộng Sinh, cô cũng có chút muốn đền bù cho hắn.
Quân cảm nhận được ánh nhìn từ Hạ cũng đã đoán ra thắc mắc của cô:
"Nhóc con... đây không phải Thiên, là chị Quân của em này"
Quân muốn giải đáp thắc mắc của nhóc con nhà mình nhưng đương nhiên cô sẽ không nói.
Đây không phải là cốt truyện trong tiểu thuyết nên Quân hiển nhiên có thể kiểm soát cơ thể, cũng là một điều may mắn.
Nhưng thứ dễ có được quá lại không dễ dùng, từ lúc được quyền kiểm soát ở vi diện này, hệ thống đã luôn xuất hiện trước mắt cô, nó như hiểu rõ nếu để cô tự tung hoành thì thế giới này sẽ bị cô phá cho hỏng mất.
Quân toát mồ hôi lạnh:
"Chậc, nếu mình không giữ hình tượng nhân vật thì chắc sẽ bị hệ thống chó má này g.i.ế. c c. hết mất"
Hạ thu tầm mắt, cô chỉ đáp: Biết rồi
Một mình bước đi, một bóng người nhỏ bé khoác áo choàng đen, trước n.g.ự. c là một hủ cốt dần tiến vào phía cổng chính của ngôi làng.
Trước mắt cô hiện giờ là một cánh cổng cao chừng 2 mét, chúng được khắc đầy rẫy những kí hiệu cổ xưa kì lạ.
Sừng sững ở giữa lại một cái đầu lâu của hươu rừng to lớn với cặp sừng dài ngoằng, các loại dây leo vì thế sinh trưởng bằng cách bò chằng chịt như những con rắn trên cổng.
"Không có ai gác cổng sao?"
Hạ nhìn xung quanh, cô thắc mắc nghĩ.
Cúi đầu xuống!!!!
Tiếng hét thất thanh phát ra ngay bên cạnh, Hạ theo bản năng liền tức khắc cúi người xuống. Cùng lúc đó, cô nghe ra âm thanh của một thứ gì đó xé gió vừa sượt qua đầu mình.
Hạ quay đầu ra sau nhìn thì liền lạnh người, thứ đó được nối vào một sợi dây dừa, nó có hình trụ, xung quanh lại tua tủa những gai nhọn làm bằng kim loại đã bị rỉ sét.
Hiển nhiên, nó là một cái chùy to tướng.
Cô toát mồ hôi, nếu lúc nãy không nhanh chóng né đòn thì có lẽ hiện tại nằm dưới nền đất lạnh lẽo kia là một cái xác với cái đầu....
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!