Chương 15: Quyết định

"Bà vú, tôi lấy đám thảo mộc này ra phơi nhé?" Một giọng thiếu nữ cất lên trong một ngôi nhà nhỏ ở thị trấn cách phủ họ Lục tầm 2 dặm. 

"Tiểu thư, cô vừa mới tỉnh lại mà, đừng làm việc quá sức" Giọng một bà lão nối tiếp. 

Người vừa được gọi là tiểu thư vội xua tay: 

"Đã bảo bà đừng gọi tôi như thế rồi, tôi vốn chẳng phải tiểu thư gì cả" 

Người đó chính xác là Lý Kim Hạ, lúc cô tỉnh dậy lần nữa thì đã được bà v. ú trong thị trấn này cứu giúp đem về nhà chăm sóc rồi.

Dù cô vẫn thắc mắc làm sao mình có thể sống sót từ khu thí luyện Mộng Sinh đó trở ra. 

Bà lão đáp:

"Hạ tiểu thư đừng nói vậy, trước kia hầu hạ hai mẹ con người tôi đã gọi như vậy rồi, bây giờ đổi thì lại không quen, lại có phần bất kính với...." 

Hạ không ngần ngại nói tiếp câu còn đang dang dở:  

"Với người quá cố. Bà gọi như vậy cũng chẳng sao đâu, mẹ tôi sẽ không bao giờ để ý đến những chuyện đó. Bà cũng hiểu mà" 

Lúc phu nhân Gia Hi

- mẹ cô còn được lão Lý Nghiêm để mắt tới, hai mẹ con cô cũng có những người hầu chăm sóc riêng.

Trong đó bà v. ú này chính là người duy nhất tôn trọng và thân cận với hai người. 

Bà v. ú thở dài tiếc nuối:  

"Nếu lúc đó tôi không bỏ đi, có lẽ sau này khi hai mẹ con tiểu thư bị bỏ rơi không chốn nương tựa, tôi có thể đưa hai người đi cùng. Vậy thì... vậy thì cũng không xảy ra những chuyện đáng tiếc về sau..." 

Hạ cười, ngoại trừ mẹ cô thì đây là người giúp đỡ cô rất nhiều trong nhà họ Lý: 

"Không... bà làm vậy không sai gì cả. Vì mẹ con tôi mà bà bị chèn ép bởi đám người hầu, hơn nữa, sau này bà cũng không đưa chúng tôi đi được đâu. Mẹ tôi còn sống ngày nào, trong mắt đám phu nhân đó sẽ vẫn còn mãi cái gai nhọn khó bỏ ngày đó" 

Cầm lấy giỏ đựng các loại thảo dược bà lão vừa mua về, Hạ cúi đầu chào rồi bước ra giàng phơi phía sân sau. 

Đây là lần hiếm hoi Hạ được cảm nhận khung cảnh yên bình như thế này. 

"Đã rất lâu rồi nhỉ..." Hạ cười thầm. 

Đột nhiên, phía sau lưng Hạ truyền đến một cơn ớn lạnh. Cô quay phắt người lại, nhìn thấy người đứng phía sau làm cho khuôn mặt cô ngay lập tức trầm lại. 

Hạ cảnh giác: Ngươi muốn gì! 

Khiêm vẫn mặc bộ trang phục giống lúc trước, phần cổ áo che đi nửa khuôn mặt chỉ để lại đôi mắt, hắn đáp: 

"Hai ngày qua ngươi đã tịnh dưỡng đủ chưa?" 

Hạ vội nói:

"Tôi không có ý định chạy trốn, đến đây bằng cách nào tôi cũng không biết. Đừng làm hại bà lão trong nhà!" 

Khiêm bước đến gần Hạ, nhìn đống thảo dược đang được để bên bàn trúc: 

"Là Thiên muốn cô ở lại đây" 

Cô nhịn không được, cười mỉa mai:

"Anh có thể nói một lý do nào khác hợp lý hơn không?" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!