A!! Móng vuốt của dị thú đã bắt kịp Hạ, nó dùng thứ đó bám chặt vào bả vai của Hạ, m.á. u từ đó mà bắt đầu thấm ra ngoài.
Bất lực, tức giận với bản thân cùng cực nhưng Hạ chỉ có thể nhắm mắt, cắn chặt răng mà chấp nhận cái c.h.ế. t sắp đến với mình.
Bỗng, con dị thú khựng lại, nó không dám tấn công nữa mà nhìn chằm chằm xuống vết m.á. u của Hạ.
Đột nhiên nằm phịch xuống đất, mắt phủ phục nhìn vào cô.
Đầu Hạ chợt truyền đến cơn đau dữ dội, cô ôm đầu không kìm được tiếng la đau đớn của bản thân.
Aaaaaaa!!!
Ngay giây sau, phần m.á. u vừa chảy ra ở bả vai đã ngừng chảy, từng dòng linh lực đỏ thẫm cứ quanh quẩn sau lưng cô tựa như cả đàn rắn độc.
Con dị thú sợ đến run cầm cập, miệng nó ngậm chặt, nằm bệt trên đất phát ra tiếng kêu nhỏ dần.
Thời không xung quanh như ngừng lại, những con dị thú trong bán kính một cây số đang tìm con mồi cũng bất giác run sợ cực độ mà không dám di chuyển.
Một dòng linh lực quấn lấy tay của Hạ.
Nhưng mắt cô giờ đây đã mất đi tiêu điểm, nhìn con thú trước mặt không chút sợ hãi.
Xung quanh Hạ tỏa ra sát khí dày đặc, trên tay cô không ngừng phát ra những dòng linh lực đỏ thẫm như màu máu. Bỗng chốc chúng hóa thành hàng trăm mũi kim sắc nhọn nằm trong bàn tay Hạ.
Con dị thú thấy vậy thì sợ hãi quay đầu muốn bỏ chạy. Nhưng đã quá muộn, những thứ sắc bén đó nhanh như chớp đ. âm xuyên qua cơ thể nó.
Khi xuyên qua hết một vòng, chỉ dưới cử động xoay ngón tay của Hạ, đầu kim đã quay đầu lại mà tiếp tục lần đ. âm thứ hai.
Chỉ trong chốc lát, dị thú cấp B đã c.h.ế. t không toàn thây. Mùi m.á. u nồng nặc ngập tràn trong không khí.
Hạ ngã phịch xuống đất, mắt hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mặt. Cơn đau đầu đã qua đi, và thứ mà cô thấy được đầu tiên chính là cái xác của con thú đó.
Hạ sợ hãi ôm cánh tay rướm m.á. u chạy khỏi vách đá, trên đường đi, cô bàng hoàng khi phát hiện, tất cả những con yêu thú xung quanh khu vực đó đều đã chết, tuy không bị băm sát như con lúc nãy, nhưng chúng đều như chịu đựng thứ gì đó đến không thở nổi mà c.h.ế. t vậy.
Từ ngày hôm đó, Hạ đã không ngừng suy nghĩ về vấn đề này. Trước lúc đi đảo Mộng Sinh, cô đã muốn hỏi Quân về chuyện này nhưng Quân đột nhiên lại đi mất.
Đến hiện tại, đây chính là cách cuối cùng Hạ có thể liều mạng đánh cược.
Có điều chắc chắn rằng, Hạ đã có thể xác thực suy nghĩ của mình. Quả thật m.á. u của cô có tác dụng gì đó rất đặc biệt.
Ngọn lửa cứ thế đốt cháy cả nước, khung cảnh xung quanh trở nên vặn vẹo vô thực. Tròng mắt Hạ đột nhiên chuyển sang màu đỏ rực, cô lại lần nữa mất đi ý thức.
Dù đã thoát được ảo mộng, nhưng Hạ lại không thoát được thứ đang cuồn cuộn muốn thoát ra từ sâu trong lòng mình.
Cô ngồi trên thuyền ôm đầu gào lên đau đớn, lại là cơn đau này, nó làm Hạ như thể muốn c. hết đi sống lại.
Bỗng, âm thanh lửa cháy kêu tí tách quanh bên tai Hạ dần dần biến mất mà thay vào đó là sự tĩnh lặng đáng sợ.
Một giọt nước rơi xuống tạo ra tiếng động.
Hạ vì thế mà mất đi ý thức, chìm dần vào giấc ngủ.
Tiếng nước đó được tạo ra từ sự va chạm giữa đế giày của một thanh niên tóc đen được búi cao, phần xiêm y màu tím nhạt càng tôn lên vẻ đẹp như trăng trên cao của anh ta. Dùng đôi mắt tím mê người khẽ quan sát xung quanh, Lam nhấc tay một cái.
Lập tức, đám lửa đang cháy bập bùng đã tắt đi không còn vết tích.
Đáy mắt Lam cong lên nhưng lại lộ ra nét buồn rầu, anh mấp máy môi mỏng, cảm thán:
"Ra là anh hùng cũng có lúc mắc sai lầm..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!