Chương 12: Thí luyện Mộng Sinh

"Chậc! Đã bảo phải cẩn thận rồi mà!"  

Hạ mất kiên nhẫn quở trách, cũng may cô đã kịp kéo con người phiền phức này lại.  

Nhị vẫn chưa hiểu tình hình, nói với giọng khó chịu:  

"Cái gì thế, làm giật cả mình!" 

Hạ mệt mỏi không muốn nói, cô tiện chân đẩy một cục đá nặng xuống nơi mà Nhị xíu nữa thì ngã xuống. Nhị nhìn thấy thì liền ôm miệng thản thốt.  

Cục đá thế mà chỉ vừa mới chạm vào lớp bề mặt, nó đã bị nuốt chửng hết phân nửa, vài giây sau thì đã mất dạng. Đây chỉ mới là ở rìa, nếu bị rơi vào trung tâm nơi này, có lẽ đến xác cũng không tìm ra. 

"Là đầm lầy, không những thế, còn rất lún và sâu" Hạ giải thích. 

Nước mắt đã bắt đầu trào ra, Nhị mếu máo: 

"Không thể nào, lúc chiều chúng ta còn đi qua còn bình thường, bây giờ sao lại?!!"  

Muốn đi xa một chút để không có ai chú ý, thế mà vừa mới bước được một đoạn đã gặp trúng khu vực đầm lầy. 

Hạ lấy lại cây đuốc, khẽ vươn ra quan sát xung quanh, cô toát mồ hôi, nói: 

"Thật sự rất kì lạ, toàn bộ lối đi vào đã bị bao phủ bởi đầm lầy, làm sao địa hình có thể thay đổi một cách chóng mặt như vậy được!"  

Cô thúc giục Nhị:

"Đi! Quay về lều báo cho mọi người xem xét, nơi này không an toàn như chúng ta nghĩ đâu!" 

Nhị gật đầu lia lịa, cô cũng quên mất mục đích mình ra đây để làm gì luôn rồi.  

Vừa định bước chân nối theo sau Hạ, cô ta lại đ.â. m vào Hạ lần nữa. Lần này, đến giở giọng trách mắng cô ta cũng không dám, chỉ nhẹ nhàng hỏi: 

Sao vậy? 

Hạ cắn chặt răng, quay đầu nghiêm túc nói: 

"Lúc nãy, chúng ta đi hướng nào?" 

Nhị trả lời:

"Còn phải hỏi, đương nhiên là hướng đối diện với kết giới, chúng ta vẫn luôn quan sát mà" 

"Nơi này, thật sự có vấn đề!"

Hạ nhăn mày, lần này cô gặp nguy thật rồi. 

Nhị cũng đôi phần thông minh ra rồi, cô ta nhìn về hướng kết giới màu vàng kim đó. Nhưng khác với suy nghĩ của Nhị, bây giờ, cả hai người, đều đang đứng sát cái kết giới chó c.h.ế. t đó. 

---- 

Quay lại thời điểm lúc vừa mới sang chiều ở phía bên kia, Quân trong tiềm thức của Thiên đang bực mình hết sức vì cái tên Khiêm vốn không xuất hiện trong cốt truyện này cứ bước đi mà không nói gì, còn tên Thiên thì vất vả bám theo sau. 

"Hắn không phải định thủ tiêu tên Thiên này đấy chứ?" Cô nghĩ. 

Nhưng ngay lập tức ý nghĩ này đã bị cô thổi bay ra sau đầu. 

"Haha, khỏi cần nghĩ, nhìn hào quang nam chính kìa, hắn mà dễ c.h.ế. t vậy thì tốt" 

Thiên đối với tên Khiêm này thì sợ hãi vô cùng, chỉ dám chạy theo như cún mà không dám ý kiến hay chửi bới như mọi khi. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!