Chương 11: Khả năng của em, người người đều thèm muốn

Tối trước hôm khởi hành, Hạ nằm vắt tay lên đầu mãi nhưng không thể ngủ được. Cô trầm ngâm suy nghĩ, đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. 

Ai đấy? Hạ bật dậy khỏi giường, cảnh giác hỏi. 

"Em đã ăn gì chưa, ta có mang đến một chút" 

Giọng nói nhẹ nhàng như nước toát ra làm Hạ không khỏi vui mừng, liền tức khắc chạy tới phía cửa, mở ra. 

Tuy nhiên, phía sau cánh cửa, chỉ có tiếng côn trùng thi nhau kêu lên oe óe, không hề có hình dáng của người mà Hạ mong muốn được gặp.  

Tiếng xé gió của một vật nhỏ ngay sau lưng, Hạ giật mình nhanh chóng cúi đầu xuống, người cũng vì thế mà mất thăng bằng, ngã xuống phía trước. 

Nhìn thấy thứ đó rơi xuống bên cạnh, Hạ mới dùng ánh mắt đầy dấu chấm hỏi nhìn nó.  

☂️しᏬᎽႶ しᏬᎽႶ☂️

Hạt đậu phộng? Cô buộc miệng thốt ra. 

Ha- Giọng cười lại vang lên, nhưng lần này là ở trong góc phòng. 

Kim Hạ giây trước còn cảnh giác, giây sau đã vui mừng, như con mèo nhỏ mà chạy vội lại phía người đó. 

"Quân! Là chị đúng không?!"  

Tóc trắng được buộc vội lên, vài lọn tóc rơi xuống cái mặt nạ quen thuộc, thêm cả chiếc áo choàng lông xanh làm cho Quân tỏa ra vẻ lười biếng nhưng lại hết sức mê người.

Chỉ cần nhìn từ xa thôi Hạ đã ngay lập tức đoán ra được. 

Quân không nói gì, chỉ lặng lẽ lấy trong giỏ tre ra một phần há cảo nóng hổi, những viên đó lại được nặn hình thù của thỏ con trông rất đầy đặn. 

Cô đưa nó cho Hạ, Hạ cũng hơi chần chừ rồi sau đó cũng nhận lấy. 

Lúc này, Quân mới lên tiếng: 

"Ngốc, nếu không phải ta thì em đã mất xác lâu rồi" 

Ăn đi Quân vừa nói, vừa cầm vài hạt đậu phộng bọc đường bỏ vào miệng. 

Hạ vừa nhìn thấy bên trong là há cảo thì hai mắt liền sáng lên. Cô nếm thử miếng đầu tiên. 

Quân phì cười:

"Thế nào, ngon không? Ta làm đấy" 

Hạ gật đầu, cô cứ thế ăn đến nỗi mắc nghẹn. Ngày hôm nay, không, phải là mấy ngày nay, đám người hầu vì cô thế mà lại được chọn đi kết giới Mộng Sinh mà lòng không khỏi đố kị. 

Phải nói, là một chân hầu ở đó đi chăng nữa, chỉ cần học lỏm được vài thứ của chủ thì dù có là một tên què cũng có cơ hội trở mình, mặc dù khả năng sống sót không phải lúc nào cũng đảm bảo nhưng đây là cơ hội đáng để thử. 

Vậy mà một con bé như Hạ lại được đi, làm bọn chúng ghen ghét mà đã cắt khẩu phần ăn vốn đã ít ỏi của cô. Nhưng dù sao, Hạ cũng vốn quen cuộc sống như thế rồi, cô cũng chỉ nhịn chứ không tỏ ra bất mãn gì tuy bụng thì đúng là đói thật.  

Nên có đồ ăn đối với Hạ là điều hết sức xa xỉ, đã vậy, đây còn là đích thân chị Quân của cô làm ra. 

"Nè, em uống nước không?"

Quân đưa đến cho Hạ. 

Hạ sau khi uống hết ngụm nước mới dần nhận ra mình đã hành động không kiêng dè gì. Cô đỏ mặt rồi cúi đầu xuống, không dám nhìn Quân. 

Quân cũng không có ý định đào sâu thêm nỗi ngại ngùng của cô bé. Cô ngồi với vẻ lười biếng, chống tay lên cầm mà hỏi: 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!