Chương 49: Hy vọng

Thẩm Mặc Ly tỉnh lại.

Mọi thứ trong mộng vẫn rõ ràng như vừa xảy ra ngày hôm qua. Thế nhưng, trước đó hắn lại chẳng nhớ được chút gì. Ngẩng nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, mặt trời đã xuống núi, hắn không rõ bản thân đã ngủ bao lâu, liền gọi tới Tức Mặc Ảnh.

"... Sư tôn, người tỉnh rồi?" Tức Mặc Ảnh trông có phần mệt mỏi, quầng mắt đen sì một mảng.

"Bây giờ là lúc nào? Ta đã ngủ bao lâu?" Giọng Thẩm Mặc Ly mang theo chút lười nhác vừa tỉnh mộng.

"Người đã ngủ hơn một ngày rồi. Thân thể thấy khá hơn chút nào chưa?" Tức Mặc Ảnh tiến đến bên giường, cẩn thận quan sát sắc mặt sư tôn.

"Ta mơ một giấc mộng… mộng thấy… Thôi không nói vội, bên chỗ Thiến Thiến có tin gì chưa?" Những cảm giác còn sống động trong mộng khiến hắn vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cơn mê.

Tức Mặc Ảnh khẽ lắc đầu: "Lại đợi thêm chút nữa. Có tin ta sẽ lập tức bẩm báo. Ta làm chút đồ ăn, vẫn đang hâm nóng trong bếp nhỏ ở biệt viện, sư tôn có đói bụng không?"

Thẩm Mặc Ly khẽ gật đầu, Tức Mặc Ảnh liền ra ngoài mang tới mấy món ăn kèm cùng một nồi cháo nóng.

"A Ảnh cùng ăn đi, trông ngươi hiện giờ, đúng là rất cần mỹ thực dưỡng hồn."

"Ta không đói..."

"Nhưng ta muốn ăn cùng ngươi." Thẩm Mặc Ly nhìn y đầy mong đợi, dịu giọng: "Cùng ăn một chút được không?"

Ánh mắt và giọng điệu ấy, Tức Mặc Ảnh chẳng thể cự tuyệt, đành theo Thẩm Mặc Ly ăn vài miếng, sắc mặt cũng nhờ đó mà có chút khởi sắc.

Ăn xong, dưới sự cưỡng ép mềm mỏng của sư tôn, Tức Mặc Ảnh bị kéo lên giường nghỉ ngơi. Bốn ngày bốn đêm không ngủ, giờ mới lần đầu khép mắt.

Chờ đến khi nghe tiếng hô hấp của đồ nhi trở nên đều đặn, Thẩm Mặc Ly mới lặng lẽ rời khỏi phòng, hướng về Nam Phong.

Nghe tin Huyền Thu Thuỷ vẫn giam mình trong phòng Mộc Thiến Thiến, không để ai quấy rầy, hắn liền chuyển hướng tới tàng thư các của Nam Phong. Danh y và đan sư đều phải có tích luỹ lý luận sâu dày, cất giữ đủ loại hồ sơ bệnh án và đan phương. Đặc biệt Huyền Thu Thủy, là một đan tu, y tu danh chấn thiên hạ, nên ngoài đại tàng thư các của phái, ở Nam Phong cũng có một thư các riêng, lưu giữ sách vở và phương thuốc của nàng.

Nàng vốn tính lãnh đạm, không ưa ồn ào, người trông coi nơi này cũng chỉ có một đệ tử nội môn tên Nam Thuỷ. Tuy chỉ là một tiểu cô nương, song tay chân lanh lẹ, quét tước chỉnh tề, phân loại sách vở rành rẽ, đâu vào đấy.

"Tham kiến chưởng giáo!" Nam Thuỷ đang dọn một xấp đan phương, vừa thấy Thẩm Mặc Ly liền lập tức bỏ việc đứng dậy hành lễ.

Thẩm Mặc Ly chỉ phẩy tay, ý bảo miễn lễ, rồi tự mình đi xem sách.

Nam Thuỷ thủ tàng thư các quanh năm, hiếm khi được gặp chưởng giáo một lần. Nơi đây vốn yên tĩnh, nếu Huyền Thu Thủy không tới, thì mười ngày nửa tháng chẳng thấy bóng ai, Thẩm Mặc Ly lại càng hiếm.

Nàng không phải dạng hoạt bát, nhưng lại nhiệt tình, cách mấy bước liền hỏi: "Chưởng giáo cần tìm sách gì, đệ tử quen thuộc nơi này, có thể giúp người tìm nhanh hơn."

Thẩm Mặc Ly dừng lại, như tuỳ tiện hỏi: "Gần đây phong chủ các ngươi luyện loại đan gì?"

Nam Thuỷ lúng túng đáp: "Phong chủ xưa nay không để ai hỏi chuyện mình luyện gì, đệ tử thật sự không rõ…"

"Phải rồi, ta quên mất, sư tỷ tính tình vẫn vậy, nên ta đáng ra nên hỏi thẳng nàng mới đúng." Chưởng giáo dịu dàng dễ gần như vậy khiến Nam Thuỷ thấy mình như được sủng ái, cúi đầu thầm nhủ, người ta đều bảo chưởng giáo lạnh lùng khó gần, hoá ra lời đồn không thể tin hết.

"Chưởng giáo muốn nhờ phong chủ luyện đan sao? Vậy đệ tử có thể chuẩn bị sẵn đan phương, đến lúc luyện đan sẽ thuận tiện hơn." Nam Thuỷ nghiêng đầu hỏi.

"Gần đây… A Ảnh nói y thường hay mệt, đôi lúc linh lực ngưng trệ… lại nhiều mộng." Thẩm Mặc Ly chậm rãi lựa lời, ngầm quan sát phản ứng của Nam Thuỷ.

Nam Thuỷ lập tức nói: "Nghe giống chứng ly hồn. Gần đây phong chủ hay luyện "Cố Hồn Đan". Ta còn từng thắc mắc không biết ai bị bệnh, thì ra là Tức Mặc sư huynh."

Nàng từ xấp đan phương mới sắp kia rút ra một tờ, đưa cho Thẩm Mặc Ly: "Đây chỉ là phương thuốc cơ bản, phong chủ khi luyện thường sẽ thêm bớt tuỳ theo triệu chứng cụ thể của người dùng."

Thẩm Mặc Ly nhận lấy, thấy trên tờ giấy đề rõ mấy chữ "Cố Hồn Đan Phương", giấy đã cũ, hiển nhiên là phương thuốc lâu năm, không phải vừa viết: "Đây thực là phương của Cố Hồn Đan?"

"Chắc chắn! Đan phương làm giả, là sẽ mất mạng đấy!" Nam Thuỷ cam đoan vỗ ngực.

"Ngươi nói phong chủ khi luyện sẽ thêm dược liệu, nếu thêm độc dược thì sao?" Thẩm Mặc Ly cố làm ra vẻ chỉ tán gẫu vu vơ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!