Editor: Ngạn Tịnh.
"Chẳng vì sao cả." Cung Tiểu Kiều cắn cắn môi.
"Nếu là cầu hôn anh, em cứ không hề chuẩn bị gì chạy đến như vậy, anh cũng chẳng so đo rồi. Nhưng mà, ít nhất với yêu cầu đưa ra lý do thay đổi suy nghĩ, em cũng phải tỏ chút thành ý mà nói rõ cho anh chứ?"
"Cố Hành Thâm, anh cần gì phải biết rõ rồi còn cố hỏi!" Cung Tiểu Kiều có chút tức giận nhìn anh.
"Biết rõ còn hỏi?" Cố Hành Thâm nhíu mày.
"Nếu không phải anh gây áp lực, Cung Chí Minh sẽ uy hiếp tôi gả cho anh sao?" Dưới cơn nóng giận nhất thời, Cung Tiểu Kiều trực tiếp thốt ra.
"Cung Chí Minh uy hiếp em?" Cố Hành Thâm nghĩ tới điều gì, đột nhiên cười lạnh một tiếng, "Nên em cho rằng, là anh làm?"
"Không phải anh thì còn ai được chứ!"
"Cung Tiểu Kiều..." Cố Hành Thâm nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm cô, bất chợt nắm chặt cổ tay cô kéo đến trước mặt mình.
"Anh muốn làm gì?" Cung Tiểu Kiều cảnh giác nhìn anh.
"Làm cái gì? Anh có thể làm gì em được chứ? Cung Tiểu Kiều, có phải em cảm thấy anh chính là kẻ lạnh lùng vô cảm không còn tính người hay không?"
"Đây là anh tự nói..." Cung Tiểu Kiều lộ vẻ mặt khó hiểu.
Cố Hành Thâm bất lực buông tay cô ra, trong mắt đều là nhẫn nại và đau buồn mệt mỏi.
"Tiểu Kiều, anh cũng biết đau lòng... Từ trước tới nay liệu em có từng nghĩ tới, anh cũng sẽ bị tổn thương?" Cố Hành Thâm tự lẩm bẩm một mình.
Cung Tiểu Kiều kinh ngạc nhìn anh, trái tim bỗng co rút đau đớn từng hồi, muốn mở miệng nói chuyện, lại thấy Cố Hành Thâm bỗng thay đổi vẻ mặt, trong con ngươi đen như hắc diệu thạch đầy lạnh lùng và giễu cợt, "Cung Tiểu Kiều, em dựa vào đâu mà tự tin như vậy, em cho rằng em là ai? Em nghĩ rằng anh không có em thì không được sao?"
Cung Tiểu Kiều vốn có chút áy náy, lập tức bị thái độ của anh chọc giận, "Cố Hành Thâm, tôi mới là người nên hỏi câu đó đấy, sao anh lại tự tin đến vậy nhỉ, anh cho rằng anh là ai? Anh nghĩ rằng tôi không có anh thì không được sao!"
Cung Tiểu Kiều bắt lấy tay Đường Dự đứng gần mình nhất, hỏi: "Chẳng lẽ thành phố A này không có người đàn ông nào có quyền thế hơn so với Cố Hành Thâm sao?"
Đường Dự khiếp sợ trả lời, "Đúng thật là không có!"
Cung Tiểu Kiều lập tức trừng lớn đôi mắt chứa đầy sự uy hiếp, Đường Dự vội vàng suy nghĩ một chút lại nói, "Người đàn ông có thể xem là ngang bằng... Có lẽ chỉ có Long Ngạn..."
"Long Ngạn!" Cung Tiểu Kiều vứt Đường Dự lại chạy ra ngoài.
Cung Tiểu Kiều vừa rời đi, Đường Dự lập tức bị ánh mắt của Cố nào đó hành xử tại chỗ.
"Đáng chết..." Cố Hành Thâm chửi thầm một tiếng, đuổi theo.
Lãnh Thấu nhìn bóng dáng hai người rời đi, lầm bầm than thở, "Dựa vào cái gì à? Chỉ lf dựa vào hai trái tim không thể rời khỏi nhau mà thôi..."
Thẩm Nhạc Thiên e sợ thiên hạ không loạn, hưng phấn nói, "Lại có trò hay để xem! Hồ Ly nhỏ quả nhiên không làm cho mình thất vọng mà! Hồ Ly nhỏ à! Không có em thì cuộc sống của anh vô vị biết nhường nào..."Cung Tiểu Kiều dưới cơn tức giận lại thật sự đi nghe ngóng nơi Long Ngạn thường xuyên lui tới.
Chẳng qua ánh mắt tài xế taxi nhìn cô có chút kỳ quái.
Còn liên tục dò hỏi xác nhận nhiều lần, "Cô gái, cô xác thật muốn đi VIVI?"
"Xác định, bác tài xin bác nhanh một chút đi!"
Quán bar mà thôi, cũng không phải cô chưa từng đến.
Sau khi đến nơi, tài xế lập tức phóng xe đi không một lần ngoảnh lại, chỉ để lại một mình cô đứng hít khói bụi, trên con đường tối đen như mực, cảm giác có âm u ớn lạnh.
Cung Tiểu Kiều cảm giác bản thân quá biết chọn thời điểm rồi, mới vừa đến gần một chút đã nghe thấy đủ tiếng nhốn nháo từ bên trong truyền ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!