Tôi hít một hơi, toàn thân cứng đờ vì sợ hãi. Cảm giác tuyệt vọng lại trào lên, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Lần này chết chắc rồi.
Nhưng ngay giây tiếp theo, khi cánh cửa sắp bị đẩy mở, Thu Thực đã bước ra trước.
Cô ấy mở cửa, đi ra, rồi đóng cửa lại.
Thu Thực định làm gì?
14
Bên ngoài ồn ào một hồi.
Cuối cùng, Thu Thực bị bắt đi.
Tiếng động bên ngoài im lặng rất lâu, tôi mới thở phào, ngồi bệt xuống đất thở hổn hển.
Lưng tôi lạnh toát, ướt đẫm mồ hôi.
Lúc này tôi mới hiểu ý đồ của Thu Thực, cô ấy định nhận tội thay tôi!
Tôi không kịp nghỉ ngơi, vội vàng bò dậy.
Thu Thực vì cứu tôi mà bị bắt, tôi phải xem cô ấy thế nào.
Sợ cổng trước còn người canh, tôi trèo qua cửa sổ sau, lảo đảo chạy về phía từ đường.
Lâm phủ tra hỏi trừng phạt gia nô, đều diễn ra ở từ đường.
Cửa từ đường đã bị đám người hầu vây kín.
Tôi thở gấp, cố kiểm soát hơi thở, đợi bình tĩnh lại mới giả vờ bình thản lẻn lên phía trước.
Trong từ đường đèn sáng trưng, Lão gia, Đại phu nhân, Tam di thái và Lục di thái đều có mặt.
"Lão gia, con người hầu này dám vào thư phòng ăn trộm, nhất định phải trừng phạt nặng." Lục di thái nâng chén trà dâng Lão gia.
Lục di thái dáng người đẫy đà, khuôn mặt phúc hậu dịu dàng.
Bà ta nhếch mép cười, đắc ý liếc Tam di thái.
Tam di thái và Lục di thái vốn không ưa nhau, hai người đấu đá ngầm đã lâu.
Tất cả chắc chắn do Lục di thái sắp đặt.
Nhưng sao bà ta biết tối nay sẽ có người từ viện Tam di thái đến thư phòng?
Tam di thái siết chặt khăn tay, nghiến răng trừng mắt lại.
"Đầy tớ không sạch sẽ là đáng ghét nhất, chi bằng Lão gia đánh ba mươi roi rồi tra hỏi." Giọng Lục di thái the thé, nhưng lời nói lại cực kỳ độc ác.
Thu Thực thể trạng yếu, đánh xong ba mươi roi chắc chắn vong mạng.
Lão gia không phản đối, nhưng cũng không ra lệnh, như đang suy nghĩ.
Tam di thái hít sâu, cất giọng còn ngọt ngào hơn Lục di thái, "Lão gia, Thu Thực này đã bị khám xét khắp người, quả thực không tìm thấy gì. Xin Lão gia nghĩ tình nó lần đầu phạm lỗi, lại chưa trộm cắp được gì, mà tha cho nó một mạng."
Tam di thái còn ưỡn ngực định dựa vào Lão gia, nhưng bị Lục di thái ngăn cách, "Chị ba nói sai rồi, nếu không phải chúng ta kịp thời đến, ai biết con người hầu này định lấy thứ gì? Chị ba hết lời xin cho nó, chẳng lẽ nó ăn trộm là do chị sai khiến?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!