11
Tôi cứng người, vội nằm xuống, kéo chăn, nhắm mắt, tim đập thình thịch.
Trước bước chân là mùi thối nghẹt thở, tôi hít phải một hơi, vội nín thở để không lộ tiếng.
Bước chân dần tiến lại gần rồi dừng lại bên giường.
Không khí nguy hiểm phả vào mặt, cánh tay tôi dưới chăn nổi hết da gà.
Tôi nín thở, tim như ngừng đập.
May mắn thay, họ không làm gì, chỉ nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán tôi, sửa lại chăn rồi đóng cửa đi ra ngoài.
Cuối cùng cũng đi!
Tôi hít một hơi thật sâu, phổi như được hồi sinh.
Mùi thối vẫn còn, nhưng đỡ hơn.
Tôi thở phào, thầm nghĩ: Quỷ cũng biết lịch sự, biết đắp chăn cho người khác à?
Nhưng mùi thối dường như nồng hơn, hơn cả đêm ở phòng của Tam di thái, và trên người Xuân Hoa cũng có mùi.
Một suy đoán không hay hiện lên.
Phải chăng Xuân Hoa cũng đã chết?
Tôi chợt nhớ đến chuyện mấy hôm trước.
Hôm đó Xuân Hoa bị Tam di thái mắng, đến sáng cũng không về. Hôm sau, khi đi qua vườn sau, tôi nghe tiếng kêu từ giếng khô.
Lại gần, phát hiện là Xuân Hoa.
Cô ấy nói trời tối, bị rơi xuống giếng.
Khi kéo cô ấy lên, tôi ngửi thấy một mùi hôi.
Xuân Hoa bảo do bùn đất dưới giếng.
Phải chăng lúc đó cô ấy cũng đã chết?
Tôi rùng mình, nổi hết da gà.
12
Chiều hôm đó, tôi mang dây thừng đến giếng khô.
Tôi xuống đáy giếng, quả nhiên có thi thể bị chôn vùi trong bùn.
Là Xuân Hoa.
Đáy giếng lạnh lẽo, nhưng lòng tôi còn lạnh hơn.
Xuân Hoa và Thu Thực đều đã chết.
Nhưng nếu xác họ còn ở đây, sao lại có Xuân Hoa và Thu Thực khác xuất hiện?
Là quái vật, hay thứ gì khác?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!