Chương 3: (Vô Đề)

Tim tôi đập rộn ràng, phấn khích tột độ.

Tôi đang mải mê đào đất, từ góc khuất, một bóng người lặng lẽ tiến lại gần.

7

Tôi đào thêm hai nhát nữa.

Lớp đất trên bề mặt đã được dọn sạch, lộ ra mảnh vải màu vàng ngỗng.

Không sai, đây chính là quần áo Thu Thực mặc hôm qua.

Tôi vứt xẻng đi, không ngại bẩn mà dùng tay lau sạch bùn đất trên mặt thi thể.

Cuối cùng, khuôn mặt cô ấy hiện ra.

Đôi mắt đỏ ngầu vẫn mở trừng trừng, máu đỏ tươi loang khắp gương mặt xám xịt.

Đúng là xác của Thu Thực.

Tôi kiệt sức, ngã vật xuống đất.

Tim đập nhanh hơn, đến mức khó thở, chỉ biết há hốc thở gấp.

Thu Thực rõ ràng đã chết, xác cô ấy vẫn ở đây, tại sao cô ấy lại trở về?

Tại sao Tam di thái và Xuân Hoa không nhớ Thu Thực đã chết tối qua?

Tại sao chỉ có mình tôi ngửi thấy mùi thối rữa?

"Chị Hạ Diệp, chị làm gì ở đây thế?"

Đột nhiên, một giọng nói ngọt ngào vang lên sau lưng.

Tim tôi chùng xuống, toàn thân nổi da gà, nỗi sợ hãi tràn ngập.

Giọng nói quá đỗi quen thuộc, không cần nhìn cũng biết là ai.

Cô ấy đã ở đây bao lâu rồi?

Cô ấy có giết tôi không?

Tay tôi run rẩy vì sợ hãi, đầu óc cuống cuồng tìm cách ứng phó.

Làm sao bây giờ?

Làm thế nào mới được đây?

Thấy tôi đờ đẫn, người kia bước vòng ra trước mặt.

Cô ấy có vẻ hứng thú với cái hố, đi vòng quanh ngắm nghía.

Tôi mềm nhũn vì căng thẳng, không đủ sức đứng dậy.

"Kỳ lạ thật, sao chị lại đào hố rồi để trống không vậy?"

Giọng cô ấy đầy nghi hoặc.

Tôi nghẹt thở.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!