Đứa bé chết yểu luôn là nỗi ám ảnh của bà ta, tình cờ Thu Thực cùng tuổi với đứa bé đó, nên Tam di thái mềm lòng hơn.
Một người như vậy sao lại hại Thu Thực?
"Đêm qua khi Thu Thực vào phòng hầu hạ, Lão gia đã nhìn cô ấy thêm một lần." Xuân Hoa nói tiếp.
Tôi chợt hiểu.
Tam di thái không phải từ đầu đã là Tam di thái, ban đầu bà ta chỉ là một cô hầu quét dọn hạng thấp nhất trong sân Nhị phu nhân.
Đêm đó Lão gia say rượu, hấp tấp đến phòng Nhị phu nhân, nhưng vẫn bị cự tuyệt như thường lệ.
Lão gia tức giận, túm lấy Tam di thái đẩy xuống đất, vừa đẩy vừa lột quần áo.
Thế là Tam di thái trở thành Tam di thái.
Một cô hầu lên làm thiếp thất tất nhiên sợ nhất là Lão gia để mắt đến hầu gái khác.
Mà trong phủ, mạng một cô hầu chẳng đáng giá gì.
Huống chi Thu Thực chỉ là một cô hầu nấu nước hèn mọn nhất.
4
Từ phòng Tam di thái vang lên tiếng gọi: "Hạ Diệp, chết đâu rồi? Mặt trời lên cao rồi còn không đến hầu hạ?"
Giọng bà ta the thé như lưỡi cưa hỏng, kéo căng sợi dây thần kinh mong manh của tôi.
Da đầu tôi tê dại, những chỗ bị bà ta đánh lại âm ỉ đau.
Tôi đành gác lại suy nghĩ, vội chạy khỏi phòng nấu nước, vòng qua cây hòe trong sân, rảo bước vào phòng.
Sau bức rèm châu, Tam di thái đang thong thả tựa người trước gương đồng.
Một cô hầu nhỏ đang cầm một lọn tóc chải cho bà ta.
Sân Tam di thái chỉ có ba hầu gái, Thu Thực đã chết, chỉ còn tôi và Xuân Hoa. Nhưng Xuân Hoa đang ở phòng nấu nước, vậy cô hầu này là ai?
Dù trong lòng nghi hoặc, nhưng tôi vẫn quỳ xuống hành lễ cung kính.
Dậy muộn đã là phạm lỗi, nếu không cung kính khó tránh khỏi một trận đòn.
Kỳ lạ là Tam di thái không làm khó, chỉ chì chiết vài câu rồi bảo tôi đứng dậy.
Tôi run rẩy đứng ngoài phòng, không dám thở mạnh, không biết lần này bà ta tính kế gì.
"Chị Hạ Diệp, em còn vụng về, chị vào chải đầu cho thái thái nhé!" Cô hầu bên cạnh Tam di thái phá tan sự im lặng.
Giọng nói này...
Tôi ngẩng phắt đầu, mắt mở to không thể tin nổi.
Giữa ban ngày trời quang, nhưng hơi lạnh vẫn thấm vào tận xương tủy, khiến lưng tôi lạnh toát.
Nụ cười duyên dáng trước mắt hòa lẫn với khuôn mặt không nhắm mắt trong hố đất.
Một luồng gió thổi qua, cả người tôi đều nổi hết da gà.
Thấy tôi đờ đẫn, cô ấy nắm tay tôi kéo đến chỗ Tam di thái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!