Chương 10: (Vô Đề)

Đại phu nhân khẽ mỉm cười, từ trong tay áo lấy ra một con dao găm sắc bén, không chút do dự, rạch một nhát vào cánh tay mình.

Máu phun ra xối xả.

Một hai giọt bắn lên mặt tôi, còn ấm nóng.

Một miếng thịt đẫm máu rơi từ cánh tay Đại phu nhân xuống.

Đại phu nhân rên lên một tiếng, nhặt miếng thịt đó lên, dùng hết sức ném về phía góc đông nam trong sân.

Đám quái vật như những con thú đói lâu ngày, ào ào xô đến miếng thịt, tham lam nuốt chửng, nước dãi chảy đầy đất.

Mặt Đại phu nhân trắng bệch, bà nghiến răng nói, "Những quái vật này thích ăn thịt phụ nữ, chúng tôi sẽ dụ chúng đi, kéo dài thời gian cho cô."

Đằng sau Đại phu nhân, Tam di thái và mấy người khác như đã quyết tâm, gật đầu kiên định.

Ngay cả Xuân Hoa vốn nhút nhát cũng gật đầu quả quyết.

Quái vật bên ngoài vô số kể, những thân hình trắng xóa chen chúc nhau, tranh giành miếng thịt. Chỉ một lát, miếng thịt nhỏ Đại phu nhân ném ra đã bị ăn sạch.

Tôi nhìn Đại phu nhân gầy yếu, nước mắt không kìm được trào ra, "Quái vật nhiều như vậy, các chị... các chị sẽ chết mất."

Đại phu nhân khẽ cười, "Chúng tôi bị nhốt ở đây quá lâu rồi, lâu đến mức đã bị hậu trạch Lâm phủ đồng hóa. Dù có vượt qua trò chơi này, chúng tôi cũng không thể thoát ra được."

Tôi tròn mắt, tim như bị bàn tay vô hình bóp nghẹt, đau đớn khôn tả.

Đại phu nhân vẫn nói tiếp.

"Không chỉ những người chơi chúng tôi, mà cả Đại phu nhân thật, Nhị phu nhân, Tam di thái, Lục di thái, Xuân Hoa, Thu Thực, và mọi người phụ nữ trong hậu trạch này, họ đều bị giam cầm ở đây quá lâu.

Mất tên tuổi, mất tự do, sống chết đều bị giam hãm trong mảnh đất chật hẹp này.

Lâm phủ suy tàn, nhưng những cuộc tranh đấu trong hậu trạch vẫn lặp đi lặp lại.

Chúng tôi không sợ đổ máu, không sợ hy sinh, chỉ muốn chấm dứt vĩnh viễn vòng lặp vô tận này."

Dù không hoàn toàn hiểu ý nghĩa lời nói đó, nhưng đôi mắt trong veo của họ lại sáng ngời, thuần khiết, như có thể gột rửa mọi tội lỗi và bóng tối trên đời.

Tôi ôm lấy trái tim sôi sục, gật đầu mạnh mẽ, "Nhất định chúng ta sẽ làm được."

31

Đại phu nhân mở cửa bước ra *****ên.

Mùi máu tanh nồng trên người Đại phu nhân lập tức thu hút tất cả quái vật, những sinh vật khổng lồ, tr@n truồng điên cuồng lao đến, cắn xé thịt da bà.

Chỉ trong chốc lát, bà đã bị chôn vùi trong núi thịt trắng xóa.

Tiếng nhai thịt, gặm xương vang lên, rợn người.

"Bà ấy không chịu được lâu đâu, chúng ta phải đi nhanh."

Thu Thực cõng tôi, chạy nhanh ra ngoài, phía sau là Tam di thái và mấy người khác.

Vết thương hôm qua của tôi quá nặng, để tiết kiệm sức lực cho tôi, họ đã nghĩ ra cách này.

Quái vật quá nhiều, dù Đại phu nhân dâng cả thân thể cũng không đủ thỏa mãn chúng.

Mấy con quái vật lang thang ở rìa núi thịt không kiếm được thức ăn, nhanh chóng hướng ánh mắt về phía chúng tôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!