Chương 1: (Vô Đề)

Người hầu đun nước trong viện của Tam di thái đã chết.

Cái chết của cô ấy rất kỳ lạ, phần dưới cơ thể máu chảy không ngừng, toàn thân bốc mùi hôi thối nồng nặc.

Tam di thái cảm thấy xui xẻo, sai tôi mang xác cô ấy vứt ra sau núi cho chó hoang ăn.

Tôi không đành lòng, lén tìm một mảnh đất rồi chôn cất cô ấy.

Nhưng khi lấp đất, một chuyện kỳ lạ đã xảy ra.

Đôi mắt luôn mở trừng sau khi chec của cô ấy, bỗng chảy ra hai dòng máu đỏ tươi!

Tôi sợ đến nỗi toàn thân lạnh toát, đêm đó sau khi trở về liền lên cơn sốt, gặp ác mộng suốt đêm.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, từ phòng nấu nước vang lên tiếng nước sôi sùng sục.

Tôi sợ hãi, tim đập thình thịch.

Người hầu nấu nước đã chết rồi… Vậy…là ai đang nấu nước?

1

Trong sân Tam di thái có ba cô người hầu: Xuân Hoa, tôi và Thu Thực.

Thu Thực nhỏ tuổi nhất, là người hầu phụ trách nấu nước. Tam di thái rất thích nước cô ấy nấu, mỗi đêm sau khi ân ái với Lão gia đều yêu cầu mang một thùng đến.

Đêm đó, Lão gia lại đến sân chúng tôi, trong màn đêm đen như mực, một chiếc đèn lồng dán chữ "hỷ" tỏa ánh sáng đỏ mờ ảo.

Hễ Lão gia muốn đến đâu, lồng đèn ở đó sẽ được thắp sáng, đó là quy tắc của nhà họ Lâm.

Tam di thái cười duyên dáng, khoác tay Lão gia đi vào phòng.

Tôi cúi đầu thấp, quỳ phục dưới đất, chỉ kịp nhìn thấy vạt áo màu vàng chói của Lão gia thoáng lướt qua.

Tam di thái có quy định, gặp Lão gia phải hành đại lễ, không được ngẩng đầu, không được nhìn thẳng.

Chẳng mấy chốc, trong phòng vang lên tiếng thở hổn hển khiến người ta đỏ mặt.

Nhưng âm thanh đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Chưa đầy một chén trà, trong phòng đã đòi nước.

Thu Thực đang đợi bên ngoài lập tức xách một thùng nước, tôi giúp cô ấy vén rèm bước vào.

Cô ấy mỉm cười với tôi, lúm đồng tiền khẽ hiện trong bóng đêm.

Một chén trà nữa trôi qua, Lão gia từ trong phòng bước ra.

Tôi quỳ phục dưới đất, tiễn Lão gia rời đi.

Phiến đá xanh phủ đầy rêu ẩm ướt lạnh lẽo, như một con rắn nhỏ thè lưỡi, từ đầu gối luồn vào tủy xương tôi.

Tôi mơ hồ có linh cảm chẳng lành.

Lão gia vừa đi, trời liền đổ cơn mưa lớn.

Những tia chớp tím lóe lên giữa những tầng mây, tiếng sấm ầm ầm vang dội.

Hơi nước mưa thấm ướt áo ngoài, một cơn gió thổi qua khiến lòng tôi bồn chồn, vừa tự hỏi sao đêm nay mưa to thế, vừa thắc mắc sao Thu Thực mãi chưa ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!