Chương 67: Ngoại truyện 4

Sau khi Chu Tư Thụy vào học cấp hai thì luôn được hoan nghênh, tuổi còn nhỏ đã nhận được thư tình. Mà nguyên nhân cậu bé được nữ sinh yêu thích như vậy bởi vẻ bề ngoài, nhưng quan trọng hơn là tính tình của cậu bé rất tốt, càng ngày càng trưởng thành, càng lớn càng có khí chất tao nhã giống cha cậu.

Đối với việc này Lâm Tẫn Nhiễm hơi lo lắng, từ bé đã được nhiều người vây quanh, được nữ sinh yêu thích cũng không chuyện gì tốt, bởi vì... cô không muốn con mình sẽ phát triển tính tình cặn bã.

Một ngày cuối tuần nào đó, Lâm Tẫn Nhiễm trở về từ bệnh viện, theo thói quen cô đi vào phòng sách nhỏ của Chu Tư Thụy, muốn xem thử cậu bé có đang đọc sách hay không. Nhưng mà không nghĩ tới lần này gõ cửa rồi mở ra, cô không chỉ thấy con trai nhà mình, mà còn nhìn thấy ba cô bé đáng yêu.

Lâm Tẫn Nhiễm chững lại, "Thụy Thụy, bạn... học của con à?"

"Cháu chào cô." Mấy cô bé vội vàng đứng thẳng lên.

Trong đó có một cô bé nói, "Bọn cháu đều là bạn cùng lớp với Tư Thụy, thành tích của bạn ấy rất tốt, cho nên... bọn cháu hẹn nhau cuối tuần cùng làm bài tập."

"Ồ, ra là vậy." Lâm Tẫn Nhiễm nhướng mày, "Học mệt không, có cần mẹ cho người mang bánh ngọt tới không?"

"Có ạ, vừa nãy con nói với quản gia rồi." Chu Tư Thụy nghiêm túc ngồi trước bàn học, nhưng lại tránh ánh mắt của cô.

"Vậy được rồi." Lâm Tẫn Nhiễm im lặng một lúc mới nói, "Thụy Thụy, con ra ngoài với mẹ một lát, cha con bảo mẹ đưa cho con cái này."

"À, vâng ạ." Chu tư Thụy đứng lên, không nghi ngờ chút nào đi ra ngoài.

Sau khi ra khỏi phòng, Chu Tư Thụy đi theo sau Lâm Tẫn Nhiễm, "Mẹ ơi, cha bảo mẹ đưa cho con cái gì vậy ạ?"

Lâm Tẫn Nhiễm dừng bước, quay đầu nhìn cậu bé, "Thụy Thụy, đây là lần đầu tiên con dẫn bạn học về nhà."

"Hả? Đúng, đúng rồi, sao vậy mẹ?"

Lâm Tẫn Nhiễm tò mò nhìn cậu bé, "Dẫn cả ba đứa con gái, ừm... Không tệ không tệ, xem ra..."

"Cái gì không tệ ạ?!" Chu tư Thụy vội vàng phản bác, "Mẹ đoán mò cái gì vậy?"

Lâm Tẫn Nhiễm trừng mắt nhìn cậu, "Đoán mò? Đoán mò cái gì? Con cho là mẹ đang nghĩ gì?"

Chu Tư Thụy không nói.

Lâm Tẫn Nhiễm lên tiếng, "Chỉ là mẹ khá bất ngờ dấy, bình thường con không dẫn bạn về nhà chơi, lần này ngược lại không giống con chút nào."

Chu Tư Thụy khẽ ho một tiếng, chuyển sang bộ dạng đứng đắn, "Bởi vì các bạn ấy đều giúp đỡ con, nếu không sao con phải dẫn họ về nhà, còn đối xử tốt nữa."

"Cái gì?" Lâm Tẫn Nhiễm nhíu mày, "Giúp cái gì?"

Chu Tư Thụy, "Mấy bạn ấy đều là con của những gia tộc lớn, tương lai nhất định cũng liên quan đến chúng ta, cha nói việc quen biết với những người buôn bán như vậy rất quan trọng, con, con chỉ trải đường cho tương lai thôi."

"Con..." Một lúc lâu sau Lâm Tẫn Nhiễm không nói nên lời, cô đã sớm biết Chu Tư Thụy thông minh, nhưng không ngờ cậu bé còn nhỏ như vậy mà có thể nói ra những lời này.

Mấy câu này nghe khá xảo quyệt, căn bản không nên có ở lứa tuổi này. Từ bé đã biết lợi dụng bạn học, tương lai sau này không biết sẽ như thế nào nữa. Cô không bất ngờ khi thấy sau này Chu Tư Thụy có thể gặt hái nhiều thành công, nhưng ít ra cũng nên có chút nhân cách bình thường chứ!

"Mẹ à, nếu không có gì để nói nữa thì con đi trước đây, con còn phải làm bài tập." Nói xong, Chu Tư Thụy giống như chạy trốn về phòng sách nhỏ.

Trong vườn hoa, lúc này Chu Chính Hiến và Chu Thời Uẩn đang thảo luận, mà Tô Căng Bắc ngồi bên cạnh lười biếng ngáp mấy cái.

Từ đằng xa, Tô Căng Bắc thấy Lâm Tẫn Nhiễm đi đến, "Ơ kìa, Tẫn Nhiễm về rồi."

Chu Chính Hiến nghe vậy thì ngừng thảo luận, anh ngước mắt nhìn về người phụ nữ cách đó không xa, người phụ nữ đi bước tới đây, cuối cùng lạnh lùng ngồi bên cạnh bàn đá.

"Nhiễm Nhiễm, em ăn trưa chưa?" Chu Chính Hiến mỉm cười vòng tay qua eo cô.

Lâm Tẫn Nhiễm dừng lại, tức giận hất tay anh ra.

Tô Căng Bắc đang ngáp được một nửa liền dừng lại, "Haizzz, lại cáu kỉnh rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!