Quách Vũ Phi và Đinh Viễn Hằng nhìn nhau, bọn tôi đâu có gây chuyện, là vợ anh hỏi bọn tôi muốn uống gì mà!
Lâm Tẫn Nhiễm không thể nào chống đối lại người đàn ông đang giận giữ, cô đi ra phía trước, anh quay người tựa vào bàn làm việc nhìn cô, "Được rồi, đừng nhíu mày nữa, hung dữ như vậy dọa Tiểu Lục rồi."
Chu Chính Hiến cầm chặt tay cô, "Em không thấy nó làm chuyện ngu xuẩn gì đâu." Mặc dù nói như thế nhưng sắc mặt Chu Chính Hiến đã dịu đi vài phần.
"Cậu ấy còn nhỏ, cần anh chỉ dẫn nhiều." Lâm Tẫn Nhiễm dứt lời liền liếc nhìn Tiểu Lục, "Cậu phải nhớ kỹ, không có lần sau đâu đấy."
Tiểu Lục do dự một lúc mới nói, "Vậy hạng mục lần này em có thể không rút ra được không, em theo nó cũng lâu rồi, chị, cầu xin chị..."
Lâm Tẫn Nhiễm khẽ ho một tiếng, thằng nhóc này còn biết cầu xin cô.
"Xong rồi, ra ngoài trước đi, chuyện này ngày mai nói sau." Chu Diễn đứng đấy nói với mọi người.
"Haizz, bọn em đi trước đây." Quách Vũ Phi vươn vai đứng lên, nói với Chu Chính Hiến, "Anh cực kỳ không có nhân tính, có lẽ cũng không muốn đáp lại bọn em."
Chu Chính Hiến liếc mắt nhìn anh ta, ý kia rõ ràng là, "Cậu hiểu là tốt rồi."
Mọi người vội vã ra khỏi thư phòng, Tiểu Lục trước khi đi còn không quên nháy mắt với Lâm Tẫn Nhiễm.
Bên ngoài thư phòng.
"Thằng nhóc này thật sự thông minh, lần này coi như cậu cầu xin đúng người." Quách Vũ Phi khoác vai Tiểu Lục, nói.
Tiểu Lục vẻ mặt đau khổ, "Không biết lần này em còn cơ hội nữa không đây..."
"Chỉ cần Lâm Tẫn Nhiễm chịu mở miệng, một lần nữa ở lại tổ hạng mục này thì không phải việc khó." Quách Vũ Phi nói, "Vị hoàng đế nhà các cậu nhìn qua là bộ dạng công chính liêm minh, nhưng chỉ cần liên quan đến Lâm Tẫn Nhiễm... Tôi nói cho cậu biết, đó là không có nguyên tắc."
Một đám người đi phía sau nghe vậy liền cười, mà Chu Diễn thì đồng ý, khẽ gật đầu.
Lúc này trong thư phòng.
Chu Chính Hiến kéo Lâm Tẫn Nhiễm ngồi lên đùi mình, sau đó ôm eo cô nói, "Làm sao vậy, muốn xin cho cậu ta à?"
"Trông rõ ràng vậy sao?"
Chu Chính Hiến vuốt vuốt tóc cô, "Có."
"Em biết rõ tính cách của cậu ấy quá kích động, nhưng mà trải qua việc này, em nghĩ lần sau cậu ấy sẽ thay đổi." Lâm Tẫn Nhiễm nghiêng đầu nhìn anh, "Cậu ấy do một tay anh dẫn dắt, anh cam lòng làm vậy sao?"
Chu Chính Hiến hừ lạnh, "Chu gia liên tục có nhân tài, thiếu cậu ta thì cũng chẳng thay đổi gì."
Lâm Tẫn Nhiễm cười một tiếng, "Vâng, nhưng Tiểu Lục rất tốt, trong lòng anh nhất định vẫn khá thích cậu ấy. Em thấy được lần này anh sẽ tha thứ cho cậu ấy."
Chu Chính Hiến liếc nhìn cô, "Rất tốt? Quá tốt? Có bằng anh không?"
Lâm Tẫn Nhiễm không thể tưởng tượng được, "Anh còn so đo với một thằng nhóc sao?"
Chu Chính Hiến ghé vào tai cô, trầm giọng xuống, "Hiếm khi thấy em khoa trương khen người khác tốt như vậy."
"... Đồ ấu trĩ."
"Như này đi Nhiễm Nhiễm..." Chu Chính Hiến đột nhiên trở nên nham hiểm, "Em muốn tha thứ cho cậu ấy, vậy em biểu lộ thành ý được không?"
Lâm Tẫn Nhiễm nhàn nhã dựa vào người anh, "Thành ý như thế nào?"
"Ví dụ như... Hiến thân chẳng hạn?" Người đàn ông sau lưng ung dung nói.
Lâm Tẫn Nhiễm dừng lại, dùng khuỷu tay đập xuống người anh, "Biết ngay anh sẽ nói ra mấy chuyện không có ý nghĩa mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!