Chương 29: (Vô Đề)

Chu Chính Hiến không lên tiếng, ánh mắt nhìn sang đầu gối của cô. Đầu gối sưng đỏ bị rách da, vết thương bị đá cứa vào nên có máu chảy ra, nhìn qua rất đáng sợ.

"Ôi!" Triêu Triêu ở bên cạnh cũng thấy được, lập tức khóc lớn, "Chị ơi, chị có đau không, hu hu hu, Triêu Triêu sai rồi...."

Lâm Tẫn Nhiễm vỗ vỗ vai của Chu Chính Hiến, "Anh thả tôi xuống đi."

Nhưng người phía sau không có ý động đậy, Lâm Tẫn Nhiễm hết cách, không thể làm gì khác hơn đành dùng tư thế này vỗ vỗ đầu của Triêu Triêu, "Em đừng khóc, vết thương nhỏ thôi mà."

Triêu Triêu nức nở, "Nhưng chảy máu rồi."

"Thực sự không sao mà..."

Lâm Tẫn Nhiễm còn chưa nói hết lời, đã nghe người ôm mình cực kỳ lạnh lùng nói, "Triêu Triêu, tự đến thư phòng phạt đứng, đợi lát nữa cậu sẽ cho người qua trông chừng."

Triêu Triêu mới vừa khóc nhỏ lại, thì lại càng khóc lớn hơn, "Hu hu hu... biết rồi ạ..."

Lâm Tẫn Nhiễm: "..."

Sắc mặt của Chu Chính Hiến rất khó coi, trực tiếp ôm lấy Lâm Tẫn Nhiễm đi ra khỏi vườn hoa. Một người hầu yên phận cúi đầu đứng chờ ở một bên, sau khi Chu Chính Hiến đi ngang qua lại lén lút ngẩng đầu nhìn mấy lần, Đại thiếu gia... ôm một cô gái?

Chờ chút, không phải Đại thiếu gia bị bệnh sao?

"Tôi đi xem xem!"

"Anh ba!" Thiệu Tố Oánh kéo Chu Duy Ân lại, "Lúc này anh đừng đi làm bóng đèn nữa, Lâm Tẫn Nhiễm đã có anh cả ở đó là đủ rồi."

"Em nói cái gì? Anh là bóng đèn? Chu Chính Hiến mới là bóng đèn của anh và Lâm Tẫn Nhiễm đó!" Lời này vừa nói ra, những người khác trong đình đều nhìn anh ta. Tô Căng Bắc ồ một tiếng, nhướng mày Chu Thời Uẩn, "Không phải chứ Chu bảo bối.... nhà các anh còn có vở kịch như thế này à?"

Ánh mắt của Chu Thời Uẩn cũng trầm xuống, anh ta có thể nhìn ra anh cả thích Lâm Tẫn Nhiễm, nhưng Chu Duy Ân... thằng nhóc này chắc là cố tình làm ầm ĩ thôi, ai cũng biết nó thích nhất là đối nghịch với anh cả mà.

"Uống trà." Chu Thời Uẩn đưa cho Tô Căng Bắc một chén trà. Tô Căng Bắc nhấp một ngụm, "Ha ha, xem ra hoa đào của Lâm Tẫn Nhiễm nhiều thật đấy, anh cả có thể phải tốn chút tâm tư rồi."

Chu Thời Uẩn cười lạnh một tiếng, "50 bước cũng đừng cười 100 bước." (1)

(1) 50 bước đừng cười 100 bước: sai lầm giống như thì đừng nên cười nhau.

Tô Căng Bắc, "???"

Chu Chính Hiến trực tiếp ôm cô đến phòng của anh, trên đường đi, tư thế của hai người nhận được vô số ánh mắt của người khác,

Sau khi thả cô trên ghế sofa, Chu Chính Hiến muốn đi ra cửa gọi người, nhưng anh vừa đứng lên thì bị Lâm Tẫn Nhiễm kéo lại, "Phòng anh có một hòm thuốc nhỏ, dùng mấy thứ trong đó là được rồi."

Chu Chính Hiến nhíu mày, "Tôi đi gọi lão Dương."

"Chuyện nhỏ thế này không nên phiền bác sĩ Dương đâu, hơn nữa bản thân tôi cũng là bác sĩ mà." Lâm Tẫn Nhiễm chỉ chỗ cho anh, "Ở đó đó, đi lấy đi."

Chu Chính Hiến yên lặng một lúc rồi vẫn nghe lời. Sau khi anh mang hòm thuốc tới lại tự mình ngồi trước mặt cô, lấy thuốc khử trùng bên trong ra.

Lâm Tẫn Nhiễm cũng không cản anh, hai tay ôm trước ngực nhìn anh.

Chu Chính Hiến lấy tăm bông rồi thấm một chút nước khử trùng, từng chút từng chút rửa vết thương cho cô, "Đau không?"

Lông mày khẽ nhíu của Lâm Tẫn Nhiễm bởi vì câu nói này của anh mà buông lỏng một chút, "Không đau."

Tay của Chu Chính Hiến khựng lại, ngước mắt nhìn cô, "Cô bướng bỉnh cái gì?"

"Anh cảm thấy tôi đang bướng bỉnh sao?" Lâm Tẫn Nhiễm mỉm cười, "Một chút vết thương này không gọi là đau đâu."

Chu Chính Hiến híp mắt lại, "Vậy vết thương như thế nào mới làm cho cô cảm thấy đau?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!