Chương 19: (Vô Đề)

Dịch: Bánh

———————-

"Thích, thích em đến nỗi trái tim tôi muốn nổ tung."

———————– 

Lục Kính hôn vào hình xăm đã không còn chút đáng sợ nào của Doãn Tưu một cách đầy thân mật, hắn ôm người kia thật chặt, nhìn Chu Yên cười: "Tất nhiên rồi, dù gì đây cũng sẽ là chị của tôi mà."

———

Lục Kính cho hai chị em không gian riêng để nói chuyện.  

Chỉ là nơi đây đang là trong nhà giam, khiến mọi thứ trở nên kỳ quái.

Chu Yên nhìn Doãn Tưu, trên người em trai cô vẫn còn vương mùi pheromone thơm tho nhưng cũng không kém phần xa lạ, mùi hương này quanh quẩn rất lâu. 

Từ sau khi em trai cô 18 tuổi, Chu Yên đã không còn ngửi được mùi pheromone của em mình nữa, cũng chưa từng thấy đứa nhỏ này phát tình, cô đã từng nói với mẹ, muốn đưa em trai đi khám, nhưng Doãn Tưu lại nhất quyết không chịu đi, nói không có thì lại càng tốt, dù gì cậu cũng không thích.

Sau đó, cô lại thấy trên cần cổ trắng nõn của em trai lại có thêm một cái hình xăm, đứa nhỏ này bắt đầu tham gia các hoạt động vì quyền bình đẳng, bắt đầu học cách giết người, biến thành một sát thủ máu lạnh vô tình.

"Tiểu Tân……" Chu Yên cảm giác giọng nói của mình đã có chút nghẹn ngào, "Em và Lục Kính……"

Doãn Tưu nắm tay Chu Yên, nói: "Chị, đừng hỏi nữa, em đã không thể quay đầu lại nữa rồi." 

"Không thể quay đầu lại có nghĩa là, em và hắn yêu nhau?"

"Không phải," Doãn Tưu áp tay Chu Yên vào mặt mình, "Anh ta thích em, còn em không thích anh ta, nhưng em cũng không chạy trốn được." 

"Biết rồi," Chu Yên lại nghĩ đến hình ảnh lạnh lùng tàn nhẫn của Lục Kính theo những đồn thổi mà cô nghe được, nhưng ở trước mặt em trai cô, người kia lại dịu dàng như thế, quả thật khiến người khác mở rộng tầm mắt, "Nhưng có vẻ như hắn ta thật sự yêu em." 

Doãn Tưu vuốt ve chiếc vòng bạc do mẹ tặng trên tay Chu Yên, cười: "Đây là chuyện tốt không phải sao? Em làm anh ta lún càng sâu, anh ta sẽ không tức giận nổi với em, cũng sẽ không dám đụng đến người nhà của em, chờ cho đến khi em có cơ hội chạy trốn, em sẽ nổ súng về phía anh ta, anh ta sẽ tan nát cõi lòng, sẽ chết trong thống khổ, đám người nhà họ Lục sẽ đều bị giết sạch, chị, tới lúc đó thù của ba cũng được báo xong rồi.

Hơn nữa một khi nhà họ Lục bị thủ tiêu, chúng ta sẽ đẩy mạnh cuộc vận động, chính phủ muốn xoa dịu lòng dân, nhất định phải đáp ứng yêu cầu của chúng ta, dù có thể nào đi chăng nữa, giết Lục Kính, lợi nhiều hơn hại."  

Chu Yên xoa đầu Doãn Tưu, nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, em nói đúng, cả nhà bọn chúng đều phải chết thì cuộc vận động của chúng ta mới thắng được.

Tiểu Tân, chỉ là em phải chịu nhiều vất vả rồi." 

"Chỉ cần có thể báo thù, không có gì là không thể.

Lục Kính càng mê muội bao nhiêu thì về sau sẽ càng khổ sở bấy nhiêu.

Anh ta giờ trông thật ngu đần, bị cái thứ gọi là tình yêu hão huyền tẩy não, giống như một tên nghiện vậy, vô cùng thảm hại.

Em thích chơi cùng những kẻ ngu như thế, khỏi tốn công động não." 

—————-

Buổi tối, tắm rửa xong, Lục Kính kêu người làm đem bình tưới lên, đưa cho Doãn Tưu đi tưới hoa.

Doãn Tưu tỏ vẻ xấu tính, lúc tưới cây lại cố ý xối thật mạnh, Lục Kính đứng tựa vào cửa sổ uống cà phê, hắn không có tâm trạng thưởng hoa, trong mắt hắn, người tưới còn đẹp hơn gấp chục lần so với những bông hoa kia. 

Đống quần áo của Doãn Tưu đã bị Lục Kính lột sạch, rơi ở trên sàn, bị nước xối cho ướt nhẹp.

Lục Kính muốn cậu trần trụi mà đi tưới cây, đầu v* đỏ hồng đã xẹp xuống trên lồng ngực trắng nõn của chàng trai, đường eo cong vút hấp dẫn ánh mắt của Lục Kính, thứ mà hắn am hiểu nhất, có lẽ là dùng ánh mắt để chế ngự đối phương, còn có cả hôn lên người cậu bằng ánh nhìn đó. 

"Không tưới nữa." Lục Kính buông tách cà phê mà mình còn chưa uống được một ngụm ra, đi đến bên cạnh Doãn Tưu, lấy bình tưới trong tay cậu rồi ôm eo người kia, cúi xuống hôn lên, "Hoa sắp chết rồi, tôi cũng sắp chết." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!