Chương 15: (Vô Đề)

Edit: Bánh

Người xứng với Lục Kính hắn nhất, chỉ có Doãn Tưu. 

"Thế em nói đi……" Lục Kính ghé tới, ôm lấy cổ Doãn Tưu, hôn vào một bên, "Hãy nói rằng em là Omega của tôi, cả đời cũng là Omega của tôi đi."  

——————————————

Ánh đèn ngay lúc này về cơ bản chỉ là thừa thãi, Doãn Tưu ra vẻ vô hại, dịu dàng, khiến cho gương mặt vốn lạnh lùng sắc bén giờ lại quyến rũ hấp dẫn hơn bao giờ hết. 

"Anh…… Anh tên là Phương Trí Duy," Người kia ấp úng, "Là…… Là một Alpha."

Doãn Tưu đưa tay ôm lấy tay Phương Trí Duy, dán vào người hắn, nói: "Em tên là Doãn Tưu, là Omega, dạo gần đây…." Doãn Tưu cố ý tạm dừng, kéo tay Phương Trí Duy, để hắn sờ mặt mình, nói lời ẩn ý, "… em phát tình, cần được Alpha ôm ấp." 

Hai từ ôm ấp mà được nói ra ở quán bar thì sẽ có ý nghĩa khác.

Doãn Tưu đưa Phương Trí Duy về khách sạn cậu đang ở, Phương Trí Duy muốn hôn cậu, Doãn Tưu nghiêng đầu, bộ dáng dục cự còn nghênh của cậu làm người kia say mê cực kì, y hôn cổ cậu, dùng ngón tay câu cái vòng cổ lên, hỏi: "Cái này là?" 

Doãn Tưu cố nén sự khó chịu, cười nói: "Vòng cổ, xấu lắm sao?" 

"Đẹp, rất hợp để đeo lên cổ em, xinh đẹp nhất." Phương Trí Duy không khống chế nổi nữa, đây là lần đầu tiên y gặp được Omega hợp khẩu vị mình như vậy, làm sao có thể bỏ qua cho được. 

Đến nước này rồi, ngoài cửa vẫn không có bất cứ động tĩnh nào, vậy chắc là không có camera ẩn rồi nhỉ, tay của Phương Trí Duy mới vừa sờ từ eo đến lưng quần của Doãn Tưu, cậu nhíu mày, con dao trong tay nhắm vào động mạch trên cổ của Phương Trí Duy, ngay khoảnh khắc Doãn Tưu đang chuẩn bị xuống tay, cánh cửa gỗ rẻ tiền liền bị người khác hung hăng đá văng, người đang đè trên người cậu cũng không còn cử động nữa.  

Doãn Tưu đưa tay lên sờ, mới biết đầu Phương Trí Duy đã có một lỗ thủng lớn, máu chảy xuống từ gương mặt y, nhuộm đỏ cả quần áo.

Doãn Tưu còn chưa kịp đẩy thi thể cứng đờ trên người mình xuống, người vừa tới kia đã dùng một tay xách cổ áo y lên, quăng mạnh ra sau, hắn giật cái TV đang treo trên tường xuống, quật mạnh vào thi thể đáng thương đã không còn nhúc nhích. 

Doãn Tưu không kịp ngồi dậy, súng của Lục Kính đã kề vào đầu cậu, chàng trai chống tay vào khăn trải giường đã ố vàng, nhìn người kia đang đứng yên lặng trong bóng tối: "Quả nhiên là anh luôn theo dõi tôi."

Lục Kính duỗi tay lau cổ Doãn Tưu, dùng sức mạnh đến nỗi như đang muốn bẻ gãy cổ cậu, mãi cho đến khi chỗ kia sắp rách da, Lục Kính mới nhìn thẳng vào Doãn Tưu, hất văng con dao trong tay cậu xuống đất: "Dám làm chuyện này thêm một lần nữa, tôi sẽ giết em.".

truyện teen hay

"Đồ tiểu nhân đê tiện! Anh có giỏi thì giết tôi ngay luôn đi! Con mẹ nó tôi có xin anh phải chừa lại lần sau cho tôi à!" Cổ Doãn Tưu vừa nóng rát lại vừa đau, cậu đưa tay che lại, nhìn Lục Kính đầy căm tức. 

Lục Kính không ngớt giận nổi, máy tính bảng hết pin, lúc hắn tìm được cục sạc, vừa mở lên đã là hình ảnh Doãn Tưu lên giường với thằng đàn ông nào đó.

Hắn đã sớm đến ở kế bên chỗ khách sạn mà Doãn Tưu đang ở, hắn chỉ muốn gặp cậu, thế mà người này lại dám ngủ với người khác! 

Lục Kính ném súng lên sàn nhà, lấy đống thuốc mà Triệu Hoài đưa cho mình, giờ này hắn không còn quan tâm đến liều lượng nữa, bóp miệng Doãn Tưu, đổ hết vào trong.

Doãn Tưu quay đầu đi, kinh hoảng vô cùng, cậu túm cổ áo Lục Kính, chất vấn hắn: "Anh cho tôi uống cái gì vậy!" 

Lục Kính vuốt ve gương mặt của Doãn Tưu, sờ vào ngực cậu, ấn người kia nằm xuống. 

Hắn liếm vào những chỗ vừa bị tên kia hôn vào, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Doãn Tưu bị tên khác đụng chạm, hắn liền há miệng cắn xuống, khiến Doãn Tưu đau đến nỗi kêu thành tiếng, Lục Kính banh hai chân cậu ra, bóp cằm cậu, buộc cậu phải hôn môi với mình.  

"Là thứ gì sao?" Lục Kính xé toạc cái áo giá rẻ của Doãn Tưu, tiếng vải vóc bị xé rách bỗng khiến chàng trai cảm thấy sợ hãi, pheromone của Lục Kính tràn ra, ép cậu không hít thở nổi. 

đầu v* đáng thương bị người kia ngậm vào trong miệng, cậu muốn đưa tay túm tóc Lục Kính, thế nhưng hắn đã giữ tay cậu trước, bắt chéo lại đè ở trên đỉnh đầu Doãn Tưu, người đàn ông liếm môi cậu, cười lạnh, "Là thuốc kích dục để khiến em phát tình." 

Doãn Tưu nhìn Lục Kính đầy sợ hãi, lời xin tha còn chưa thoát ra khỏi xuống họng, Lục Kính đã ôm lấy cổ cậu, hôn liếm không ngừng trên cần cổ Doãn Tưu, nói ra câu khiến sống lưng chàng trai lạnh ngắt, "Đêm nay tôi nhất định phải chịch cho khoang sinh sản của em mở ra, để em mang thai đứa con của Lục Kính tôi."  

———

Trong phòng tối tăm mờ mịt. 

Lục Kính không nhìn rõ gương mặt của Doãn Tưu, hắn sờ lung tung một hồi, bật đèn trong phòng lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!