Edit: Bánh
[WARNING: CÓ CẢNH GIẾT CHÓC]
———–
"Là do em gạt tôi, đây là hình phạt vì đã làm tôi phải khổ sở." Lục Kính vuốt ve món đồ chơi bằng da trong tay mình, từ trên cao nhìn xuống Doãn Tưu, "Ai bảo em không ngoan?"
"Doãn Tưu…… Em có đang yêu thích ai không?"
"Dù em có không nói, tôi cũng sẽ điều tra tường tận rồi bắt lấy kẻ đó, tôi sẽ băm vằm hắn thành thịt vụn, rồi đem đến trước mặt em."
—————–
Không cho Lục Như Việt có cơ hội đáp lời, Lục Kính ngắt máy, nhìn chấm đỏ đang đứng yên trên màn hình, hắn bỏ điện thoại vào trong túi, chậm rãi đi qua đó.
Lục Như Việt chạy theo sau kêu tên Lục Kính, hắn vờ như tai ngơ mắt điếc, càng đi càng nhanh, Lục Như Việt sắp hỏng mất rồi, y nhìn bóng lưng của Lục Kính giờ giống như một cái lưỡi hái, một lưỡi hái trong tay tử thần.
"Kính ca ca…… Cứu em với……"
Lục Giảo quỳ rạp trên mặt đất, ngực cô ta đang đổ máu không ngừng, nhìn thấy Lục Kính bước tới giống như nhìn thấy một vị cứu tinh, cô ta duỗi tay về phía không trung, bàn tay của cô con gái được nuông chiều vốn không dính nổi một chút nước mùa xuân giờ lại toàn là máu, ngực cô ta không chỉ bị trúng một phát đạn mà còn bị Doãn Tưu moi ra một nửa quả tim, nhưng cô vẫn gắng chút sức tàn, còn muốn nhìn thấy Lục Kính.
Biết đâu được, biết đâu Kính ca ca có thể làm cô ta khởi tử hồi sinh thì sao?
Nhưng Kính ca ca chỉ nhìn cô ta rồi phất tay, khóe miệng nhếch lên, hình như đang nói, chào nhé.
Sao anh ấy lại cười vào một lúc như thế này chứ? Tại sao vậy? Có phải anh ấy đang cố tình đùa giỡn không?
"Anh…..
Anh ơi……!" Cô ta vẫn luôn kêu tên Lục Kính, muốn làm Lục Kính ý thức được tầm quan trọng của vấn đề, em không đùa, cũng không làm nũng, thật sự không phải thế đâu.
"Giảo Giảo!" Lục Như Việt còn chưa kịp kêu tên Lục Kính, đã tắt tiếng.
Đôi mắt Lục Giảo trợn trắng, vẻ mỹ lệ kiều diễm đã không còn, chỉ còn lại sự xấu xí cùng kinh hoàng, anh trai của cô, anh trai ruột Lục Như Việt của cô đã bị người vừa mới ra tay với cô hạ sát, ba viên đạn ghim vào cổ y, máu từ động mạch chủ liên tục trào ra, dây cả vào người hai đứa con gái nhỏ vẫn còn chưa trưởng thành, cả nhà ba người nằm trong vũng máu.
Lục Giảo không kêu nổi nữa, cô ta đã không kêu thành tiếng được nữa rồi.
"Giảo Giảo," Ý thức của Lục Giảo đã sắp tan vỡ, Lục Kính dịu dàng vuốt ve mặt cô ta, nói, "Anh của em nói rất đúng, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ coi các người là người nhà."
Lục Giảo đã không còn nghe thấy tiếng hét chói tai của những người khác, cô đã không còn cảm nhận được sự đau đớn nữa nữa.
Những người xung quanh la hét rời khỏi chỗ này trong cơn hoảng loạn, cảnh sát cầm súng bao vây hiện trường, Lục Kính quỳ một gối trên mặt đất, sắc mặt vô cùng thống khổ, còn không quên cuộn tay thành nắm đấm buông lời hung ác: "Tôi sẽ băm thây kẻ thủ ác ra thành ngàn mành! Trả thù cho em gái của tôi!"
Doãn Tưu tránh camera theo dõi, dán lại khẩu súng vào bên mạn sườn, vừa đi vừa cởi quần áo trên người ra, bên trong còn có một cái quần đùi, tay và giày đều dính máu, cậu tìm được một đường đi bí mật ở trong Tấn Nhĩ, nãy giờ cứ mải chạy, thật sự rất mệt, cậu ngồi nghỉ một lát, lấy khăn ướt do Lục Kính chuẩn bị cho mình ra lau tay lau giày.
Lau được một nửa, Doãn Tưu nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, là một tiếng bước chân rất quen thuộc, lúc cậu bị nhốt lại dạy dỗ trong nhà giam đã nghe đến chán.
Giày da dính một lớp bụi xuất hiện trước mắt cậu, Doãn Tưu không muốn ngẩng mặt lên nhìn, cũng không có dự định muốn báo cáo cái gì, dù sao thì cậu làm những việc này không phải là vì Lục Kính.
"Tưu Tưu, em giết trẻ con làm gì? Trẻ con đáng thương lắm nha." Lục Kính thấy Doãn Tưu không để ý tới hắn, liền ngồi xổm xuống, nắm cổ Doãn Tưu, dùng ngón trỏ vòng quanh viên kim cương giữa vòng cổ, buộc cậu phải nhìn thẳng vào mình.
Doãn Tưu nhìn Lục Kính đang giả mù sa mưa, ngày thường lúc nào cũng tỏ vẻ uy nghiêm đĩnh đạc, giờ mới lộ ra bộ mặt âm hiểm thâm độc, đúng là khiến người ta không khỏi rét lạnh.
"Giết sạch," Doãn Tưu ngẩng đầu, bàn tay đang vuốt ve gương mặt cậu của Lục Kính trượt xuống, ấn vào hầu kết của chàng tai, "Đều phải giết sạch sẽ."
Trong đường đi bí mật có chút ánh sáng lẻn vào, chiếu vào đỉnh đầu của Lục Kính cùng Doãn Tưu, Lục Kính ghé sát vào mặt cậu, năm ngón tay không ngừng vuốt ve cần cổ người kia, mạch máu của Doãn Tưu nảy lên một lần, trái tim của Lục Kính liền đập theo một lần, hắn liếm vết máu dính trên má cậu, nụ hôn bị kéo dài cho đến hai cánh môi.
"Đừng giết tôi nhé, xin em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!