"Con có đang thiếu gì không?"
"Không có"
"Đã ăn chưa?"
"Ăn rồi"
"Ăn cái gì?"
"Quên rồi"
"Cuối tuần này sẽ về nhà chứ?"
Em im lặng vài phút, suy nghĩ gì đó rồi nói với người ở đầu dây bên kia.
"Không chắc"
"Nếu được, hãy về nhé"
"...."
"Ta nhớ con"
"...."
"JungKook?"
"cạch"
Hắn thở dài khi giọng nói của em bị thay thế bởi tiếng tút kéo dài của điện thoại để bàn. Hắn hay gọi cho em, nhưng em đều nói rất ít.
Vào mỗi cuối tuần, các học sinh của trường nội trú sẽ được đưa về nhà nếu chúng muốn. Nhưng đã bốn tháng rồi hắn không gặp lại Kookie yếu dấu của hắn. Hắn rất nhớ em.
"Anh vừa gọi cho thằng nhóc à?"
"Ừ"
"Nhưng anh đâu cần gọi mỗi ngày như thế, nó lớn rồi mà, đến lúc tự lo rồi"
"Thằng bé chẳng về nhà gì cả"
"Thằng bé đó là thế mà, hỗn xược"
"Amanda"
Hắn rất ghét mỗi khi nàng ta lên giọng giễu cợt hay mắng nhiết JungKook, không ai được phép tổn hại đến em yêu dấu của hắn.
------
"Âm u nhỉ?"
TaeHyung đưa tay ra ngoài cửa sổ, từng giọt nước lạnh băng nặng trĩu rơi vào tay. Đêm qua hắn ngủ không nhiều, mưa lớn quá, và kéo dài.
"Hôm nay cuối tuần rồi" Taehyung chợt nghĩ trong đầu, hắn không mong chờ quá nhiều vào JungKook, hắn biết em rất tàn nhẫn.
Chợt hắn nghe thấy tiếng xe, phải, một chiếc xe màu đen chạy chậm rồi dừng lại trước cửa nhà, nhưng ai lại đến vào lúc trời còn chưa sáng hẳn thế này? Câu trả lời đã xuất hiện khoảng vài giây sau đó. Bóng dáng nhỏ nhắn nhanh chóng nhảy xuống xe, để mặc cho vũng nước đọng lại sau một trận mưa lớn vì tác động nên bắn hết lên đôi chân thon dài.
"Kookie"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!