I
-SEOUL-U
...
- Anh không cần em làm như vậy, anh lớn rồi, có thể tự lo được bản thân. Kookie, em nghĩ việc em làm vừa rồi là đúng ư?
Taehyung chưa từng giận dữ đến vậy. Hắn nói không cần cậu, không cần sự quan tâm của cậu. Hắn đứng đó, cạnh bên Park Jimin, ném ánh mắt tức giận về phía JungKook.
Cậu cúi đầu, lời nói khó nghe đó JungKook không muốn nó làm mình đau lòng nhưng cớ sao vẫn không thể ngăn được. Jimin đẩy hắn ra xa, anh nhẹ nhàng dùng khăn bông lau vội mớ tóc nâu ướt sũng của JungKook.
- Cậu bình tĩnh lại đi, đừng có mắng nhiếc thằng bé, cậu không thấy em ấy đang lạnh sao?
Có người hỏi cậu, chờ đợi đến bao giờ mới nảy sinh kết quả?
Cậu không biết, chỉ âm thầm lắc đầu. Hiện tại ranh giới chữ "Bạn" giữa hai người là rất lớn, chỉ có một mình JungKook là vượt qua nó từ lâu, duy chỉ có hắn vẫn bên phía đầu dây bên kia, giăng lối đóng kín cửa, cũng như cách hắn đã giết chết tình cảm nơi cậu bao nhiêu lần.
Trong đầu cậu vẫn tràn ngập nụ cười của hắn.
Cậu có thể ích kỉ xin cơn mưa này đừng tạnh được không?
Có thể mặt dày ở bên hắn thêm một lát được không?
Có thể không?
JungKook chợt thấy khóe mi mình ướt lạnh, cậu không nói chỉ lặng im nghe hai người khiển trách. Trong trái tim lại run lên một nhịp.
Cậu sẽ ổn thôi, như lời bài hát buồn năm ấy đã lặng thầm hát khi lén lúc bước sau hắn. Chỉ cần nhếch miệng một chút, một nụ cười thật dễ dàng tạo nên một niềm vui, ngụy trang đằng sau vẻ u buồn mà chỉ có đêm về, một mình JungKook cô đơn.
Jimin cảm nhận được từng giọt ấm nóng đang chảy trên tay mình, nhìn xuống JungKook liền phát hiện cậu đang khóc. Anh chợt thấy xót xa, không tự chủ mà ôm cậu vào lòng.
Chiếc khăn rơi xuống mặt đất, khóe mắt JungKook lộ rõ mảng đỏ. Quả thực đến phút cuối vẫn không thể ngăn được, dáng vẻ yếu đuối của mình JungKook không muốn hắn nhìn thấy. Vậy mà chỉ vì một lời nói không cần của hắn lại khiến cậu đau lòng đến bật khóc.
JungKook thấy mình chẳng khác gì kẻ thất bại.
Có một chút uất ức cũng không thể che giấu.
Trong từng ấy năm có thể lặng thầm yêu hắn, không để một ai biết được, nhưng nước mắt rơi vì hắn, hôm nay lại không thể kiềm nén nó như cách cậu đã yêu.
- Anh... Anh xin lỗi... Kookie đừng khóc. Anh xin lỗi...
Taehyung bối rối tiến về phía cậu, đôi bàn tay ướt lạnh khi nãy cậu ôm lấy, thô rát lau đi nước mắt trên khóe mi. Nhận được sự dịu dàng của hắn, nhận được cái chạm tay ấy, JungKook cảm giác tim mình như muốn nổ tung.
Cậu òa khóc thật to, như một đứa trẻ. Cậu đã có lúc sợ yêu hắn sẽ là một sai lầm, sẽ khiến bản thân mình tổn thương nhưng cậu có vẻ như đang bắt đầu lún sâu vào nó, dù có lý trí có muốn từ bỏ thì tâm tình vẫn là ở lại.
Luyến tiếc hơi ấm từ hắn, luyến tiếc mối quan hệ bạn bè giữa hai ta.
- Em xin lỗi... hức...
- Kim. Tae. Hyung, mình đã nói bao nhiêu lần là không được bắt nạt Kookie rồi? Yah, cái tên điên này!!!!
Park Jimin buông cậu ra, phi một đạp vào người Taehyung khiến hắn chỉ biết ôm bụng mà xin lỗi.
Cuối cùng, hai người họ vẫn là ngốc như vậy, như một đôi không thể tách rời. Từ đây, JungKook có thể nhìn thấy được sợi dây liên kết vô hình giữa họ mà cậu dù có dùng nghìn năm yêu Kim Taehyung cũng không thể cắt đứt.
Liệu sau này, cậu vẫn có thể là người được ở bên nhìn cả hai như bây giờ không?
Nhìn một người cậu yêu và một người được yêu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!