I
-SEOUL-U
...
Dạo gần đây tần số gặp mặt giữa Seokjin và Jungkook đang một giảm dần, cho dù cậu chủ động liên lạc với anh bằng mọi cách từ điện thoại đến chờ ở văn phòng, Kim Seokjin vẫn lạnh lùng từ chối.
Mối quan hệ yêu đương trở nên mờ nhạt khi những ngày Seokjin ở công ti còn nhiều hơn Jungkook, chức thư kí của cậu bị điều xuống trưởng phòng quản lí nhân sự, được thay bằng một người hoàn toàn xa lạ, điều này khiến không ít người nghi ngờ bọn họ đã chia tay.
Jungkook muốn biết tại sao anh tránh mặt cậu, nhìn nét người xanh xao của Seokjin thật sự làm người khác lo lắng. Vì bên cạnh Kim Seokjin không còn ai ngoài Jeon Jungkook.
- Seokjin...
Tiếng gõ cửa kèm theo lời gọi, Jungkook mang trên tay một ly sữa nóng, đã đến giữa khuya vẫn chưa thấy Seokjin rời khỏi văn phòng, đột nhiên ngập tràn bất an.
Kim Seokjin ngay tầm mắt cậu vừa vặn ngã người, đỉnh đầu yên lặng không nhúc nhích. Jungkook chỉ kịp gọi tên anh đúng một lần trước khi anh hoàn toàn hôn mê.
Seoul lại bắt đầu mưa.
Giữa thời tiết lạnh lẽo cùng với tần suất công việc dày đặc, chuyện bị rút cạn năng lượng của Seokjin là điều không tránh khỏi. Huống chi dự án công ti đang trong giai đoạn gấp rút, chắc hẳn cũng khiến anh lo nghĩ không ít.
Jungkook hiện tại chỉ muốn trách bản thân thật nhiều, chính cậu là người luôn cạnh bên Seokjin dưới danh nghĩa là người yêu, người đồng hành, thế nhưng lại hời hợt không để ý đến tình trạng sức khoẻ ngày càng giảm sút của Seokjin dẫn đến sự việc ngày hôm nay.
Ting.
Đèn hiệu nơi phòng cấp cứu vụt tắt.
Seokjin được chuyển sang dạng chăm sóc đặc biệt thay vì bệnh nhân thông thường. Jungkook ban đầu vô cùng thắc mắc khi cầm hồ sơ theo dõi trên tay, Seokjin không chỉ đến đây một lần kể từ sau tai nạn lúc trước.
Vị bác sĩ bước ra từ phòng chăm sóc đặc biệt tiến về phía Jungkook, nét mặt mệt mỏi kèm theo chút trầm tư.
- Cậu là người nhà của bệnh nhân Seokjin?
- Vâng, đúng vậy.
Hồ sơ theo dõi của bệnh nhân vốn dĩ ngoài bệnh nhân và bác sĩ ra, sẽ không còn ai được biết. Trừ khi...
- Có lẽ Seokjin chưa nói với cậu điều này... Nhưng mà...
Sự ngập ngừng khiến Jungkook không khỏi bất an, trái tim cậu dường như vỡ vụn khi nghĩ đến việc một mình Seokjin đang chống chọi lại thứ gì đó đáng sợ, tựa hồ như chỉ cần chạm sẽ lập tức vỡ tan.
- Cậu có biết trận dịch hạch Busan năm 2003?
Dịch hạch?
Jungkook từng sống ở Busan cùng bà và anh trai Yoongi. Năm 2003, Jungkook lên Seoul theo học có nghe đến tin tức dịch hạch càn quét một vùng Busan, số người chết tính ra không ít, bầu trời khi ấy mù mịt thuốc kháng sinh. Thật may mắn khi Yoongi và bà sống ở ngoại thành, ảnh hưởng chưa kịp đến thì dịch hạch đã được giải quyết.
Đến nay, Jungkook vẫn chưa khỏi rùng mình khi nhắc đến dịch hạch 2003.
- Vi khuẩn X sẽ phát ngay độc tính nếu gặp được người có thể trạng không tốt, nhưng... vi khuẩn không được tiêu diệt tận gốc sẽ âm thầm tàn phá cơ thể, điểm nguy hiểm của loại bệnh này là không có bất kì dấu hiệu nào biểu hiện ra bên ngoài, điều đó rất khó cho bệnh nhân trong việc kịp thời chữa trị.
Một loạt thông tin về vi khuẩn dịch hạch chạy ngang suy nghĩ Jungkook, cậu không hiểu được lý do bác sĩ đề cập chuyện này là gì, đến khi nhớ đến việc Yoongi kể từng gặp Seokjin trên phố Busan... Mẹ Seokjin mất đột ngột vài tháng trước. Jungkook mơ hồ nhận ra... một điều tồi tệ đang đến với Kim Seokjin.
- Ý bác sĩ là... Seokjin đang mắc dịch hạch?
- Đúng vậy. _ Vị bác sĩ thở dài cùng nỗi thất vọng bản thân khi không thể tìm được thuốc chữa hết hoàn toàn bệnh của vi khuẩn X, giai đoạn của Seokjin hiện tại đã không thể cứu chữa được nữa.
- Vậy... có thể cứu anh ấy được không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!