I
-SEOUL-U
...
- Jungkook, anh muốn xuất viện.
Vẻ mặt của Seokjin bỗng chốc đanh lại sau cuộc gọi kết thúc cách đây không lâu. Jungkook đặt quả táo trên bàn, khẽ gật đầu. Cậu biết Seokjin luôn là người hành động có mục đích, thời gian nằm viện chưa hồi phục sức khỏe hoàn toàn, nhưng nghe giọng nói của Seokjin chắc hẳn có chuyện gấp.
Kim Taehyung từ trước đã không chú ý đến cuộc hội thoại giữa hai người, buồn chán ngáp dài mấy cái liền nhìn đồng hồ. Đã sắp hơn bảy giờ sáng, mang vội áo khoác lên vai, hồ sơ ở công ti mấy nay trì trệ vẫn chưa giải quyết xong, Taehyung không muốn vì chuyện này mà khiến mình bị Hoseok nhắc nhở.
- Tôi đi trước nhé._ Taehyung nói, nhanh chóng biến mất trong ánh nhìn khó hiểu của Kim Seokjin.
Lặng lẽ theo sau anh làm thủ tục xuất viện, Jungkook không biết nói gì vào lúc này, xung quanh chẳng mấy chốc trở nên thật ngột ngạt. Dường như Seokjin đang có chuyện bận tâm, hàng lông mày nâu sẫm bình thường đều đặn nay liền cau lại khó chịu, anh nhanh chóng kí vào giấy viện phí, chần chừ suy nghĩ một chốc chợt quay sang nhìn Jungkook, con người đang lơ là khẽ giật mình.
- Anh cần em đi cùng để xác nhận vài thứ, hôm nay anh xin nghỉ cho em nhé.
Giọng của Seokjin trầm xuống vài tông, nghiêm trọng đến mức quên cả việc đợi Jungkook đồng ý, kéo tay cậu đi về phía nhà xe, Seokjin nheo mắt tìm xế hộp màu đen đang ẩn mình giữa vô vàn vạn vật, cuộc điện thoại ban nãy đã cướp hết sự bình tĩnh trong anh.
Jungkook nhận ra điều kì lạ nhưng không biết mở lời như thế nào, ngồi im để Seokjin cài dây an toàn cho mình, cậu hết xoay trái rồi xoay phải, liệu Seokjin muốn cùng cậu xác nhận điều gì.
Jeon Jungkook đến nay vẫn chưa thể hiểu hết con người anh, ánh mắt Seokjin mỗi khi bên cạnh cậu ẩn chứa sự mơ hồ bất định, đã có một lần khi cậu mang cháo đến bệnh viện, Kim Seokjin rất vui vẻ thưởng thức, nhưng sau đó là câu nói cùng sự thanh thản khiến Jungkook không thôi suy nghĩ :
- Anh biết giữa chúng ta không có tình yêu, tuy vậy anh cũng có quyền nhận được nó cho dù chỉ là tạm bợ, vì đây là điều ước cuối cùng, anh cũng nên mặc nhiên hưởng thụ, đúng không Jungkook?
Điều ước cuối cùng Seokjiin nói ở đây, Jungkook không tài nào hiểu được. Chiếc xe không ngừng tăng tốc lao về phía trước, cảnh vật vun vút chạy vào tầm mắt một lúc một nhanh, cậu nắm chặt đai an toàn, bánh lái trong tay Seokjin gấp rút xoay tròn trong hỗn loạn, rốt cuộc không thể tiếp tục giữ im lặng, Jungkook hỏi.
- Seokjin, anh làm sao vậy?
Dường như chẳng nghe được lời nói của Jungkook, Seokjin nhìn lên biển chỉ dẫn, đoạn cua gấp khiến cả người cậu nghiêng về một bên, "thị trấn Chosun" hiện to rõ nơi tầm mắt, khu ngoại ô cách thành phố hơn 30km.
Jeon Jungkook chợt nghĩ, nơi này chẳng phải là nhà của Taehyung sao?
Có lần cậu cùng Jimin đưa Taehyung về nhà chỉ vì sau giải đấu bóng rổ cấp thành phố, hắn bị thương nặng cùng chiếc chân bó bột, khổ sở dựa dẫm vào cả hai dù ngoài miệng lúc nào cũng nói không cần.
Dừng trước căn hộ được sơn màu thiên thanh, không còn nghi ngờ gì thêm, đây là nhà của Kim Taehyung. Jungkook nhìn sang người cạnh bên, ánh nhìn sắc bén thả lên chuông cửa rỉ sét, không đợi nghe câu hỏi từ cậu, Kim Seokjin khẽ chỉnh lại âu phục chầm chậm ấn chuông.
"Ai vậy?"_ Giọng mẹ Taehyung vang lên sau chiếc loa nhỏ trước mắt.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra đây?
- Chào cô, cho cháu hỏi đây có phải nhà của Taehyung?
Người trong nhà im lặng một lúc, dường như đang chần chừ vì câu hỏi của Seokjin, cánh cổng từ từ mở ra, người phụ nữ mặc váy đen điểm chút vết tàn nhang trên khuôn mặt, xuất hiện trước mặt cả hai, bà nhàn nhạt trả lời.
- Đúng vậy, con trai tôi đi làm rồi.
Nghe đến từ "con trai" biểu cảm của Seokjin liền thay đổi sang nét trầm ngâm. Em trai anh trong những năm lưu biệt sống tại nơi đây, gần trong tầm tay mà Seokjin lại không thể tìm được, trong lòng dằn vặt từ bệnh viện đến tận nhà em, Kim Seokjin biết nói sao với mẹ khi đến lúc tìm được Junsu mẹ chẳng còn nữa rồi.
- Cháu có một số chuyện cần nói ạ.
Anh lịch thiệp ngỏ lời vào nhà, bà nhìn qua một lượt liền tin tưởng Seokjin không phải người xấu. Dừng mắt trên thân người kẻ đi sau, mẹ Taehyung bỗng chốc mỉm cười.
- Jungkook, là cháu à?
Jungkook không ngờ bà đến bây giờ vẫn nhận ra cậu, cởi vội đôi converse đặt ngay trước cửa, Jungkook khẽ gật đầu.
- Vâng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!