I
-SEOUL-U
...
Kim Taehyung biết bản thân mình thật ích kỉ khi có ý niệm muốn giữ Jungkook cho riêng mình.
"Anh yêu em, Jungkook."
Lời hắn nói ra khi ấy, chẳng có thể rút lại được, nụ hôn dành cho cậu, ngỡ như là thứ duy nhất Taehyung có thể thành thật với bản thân. Tình yêu tồn tại trên thế gian như điều cứu rỗi cuối cùng dành cho hắn.
Khoảng thời gian trước đây, vì cái ý nghĩ hời hợt không ngừng bám theo con người đang dần đánh mất bản thân, hắn đồng ý hẹn hò cùng Jung Seulhye, người con gái quá đỗi thuần khiết và tốt bụng.
Cô biết, những dòng tin nhắn viết cùng nước mắt không thể khiến hắn quay về, Kim Taehyung khoá máy, cuộc gọi không thể thực hiện, giống như cái kết dành cho mối tình đơn phương.
Và khi Taehyung nhận ra, tình yêu thật sự của chính bản thân, cũng là lúc hắn biết mình đánh mất Jungkook.
- Em xin lỗi. Thật sự em không biết phải làm gì ngay lúc này, anh biết mà... chúng ta không thể.
Jungkook nhìn về phía xa xăm, tránh đi ánh nhìn của Taehyung, sợ hắn biết rằng trái tim cậu đang không ngừng dao động. Trong kí ức cũ kĩ đã từng có hạnh phúc, từng trang giấy nhật kí cùng chiếc ô trong cặp, tất cả mọi thứ đều yêu Kim Taehyung trọn vẹn, thế nhưng, chính Taehyung đã dạy cho cậu biết thời gian là thứ khiến cả hai rời xa.
Nỗi nhớ một ngày chồng chất, đến khi gặp lại liền vỡ òa cùng sự yêu thương. Những giọt nước mắt hoà tan, nhanh chóng bị chôn vùi dưới lớp tuyết trắng, rốt cuộc cả hai đã làm gì sai, tình yêu của Taehyung trao cho cậu hiện tại, thật hạnh phúc nhưng cũng thật mong manh.
Jeon Jungkook không thể đưa tay đón lấy, ước sao... thời gian có thể quay trở lại, như ngày đầu tiên cậu gặp Taehyung.
Thế nhưng.
Đó là điều ước không thể thành hiện thực.
- Những ngày tháng trước đây, anh không mong mình sẽ được tha thứ, nhưng Jungkook... xin em, hãy để anh được cạnh bên---
Vì có những thứ qua rồi, chẳng thể nào thay đổi được, và Taehyung biết điều đó.
Hắn trầm giọng nói tiếp :
- Như những người bạn.
Đau, tim hắn nhói lên như ngàn nhát dao đâm vào.
Lặng thầm nhìn cậu, nét mặt người thương vẫn vẹn nguyên nơi kí ức đầy vết chấp vá, cả đời này Taehyung muốn cậu được sống trong vui vẻ, được bảo bọc, chở che trong hạnh phúc. Chọn cách lặng thầm bên cạnh Jungkook, thay vì bước vào thế giới vốn không dành cho hắn.
Không thể để nỗi đau tiếp tục lớn dần, cho dù cậu đã là của ai, cho dù sống trong tháng ngày đau buồn, Jeon Jungkook vẫn là ánh sáng duy nhất trong cuộc sống quá đỗi tuyệt vọng của Taehyung, hắn yêu mọi thứ của Jungkook, cậu của năm ấy và cả hiện tại.
Tuyết rơi thật dày, nhiều đến nỗi tóc Jungkook trắng xóa một mảng, bất chợt ánh mắt chạm nhau, Taehyung khẽ mỉm cười, vươn tay lấy đi bông tuyết kèm theo cái xoa đầu dịu dàng, chỉ cần ở cạnh Jungkook, tương lai phía trước hắn không muốn nghĩ đến.
- Tae, liệu chúng ta... có thể tiếp tục giống lúc trước không? _ Cậu ngập ngừng, tay vẽ nên những vòng tròn vô nghĩa trên nền tuyết lạnh.
Taehyung không chần chừ đáp :
- Được.
Câu trả lời nhanh chóng từ Taehyung khiến cậu ngạc nhiên, bao nhiêu khó xử trong lòng liền nhẹ nhàng biến mất, thế nhưng Jungkook mãi không biết, Kim Taehyung có thể đánh đổi tất cả chỉ để nuôi nấng thứ tình yêu hắn từng ước không nên tồn tại.
Chuông điện thoại vang lên báo tin nhắn, Taehyung nhìn sang hướng khác, hắn biết bản thân không có quyền xen vào sự quan tâm của Seokjin dành cho Jungkook, thế nhưng trong lòng không ngăn được nỗi ghen tị.
"Em đang ở đâu? Bên ngoài đang lạnh nên nhớ mặc áo ấm vào nhé." _ Seokjin.
Kể sau tai nạn ngày hôm đó, Jungkook thường ngày đều ở cạnh Seokjin chăm sóc anh, đôi lúc mệt mỏi về nhà tắm rửa một chốc lại đi đến bệnh viện. Cậu không cho Seokjin quyền từ chối sự chăm sóc, vì anh xứng đáng nhận được nó, chưa kể tung tích em trai Kim Junsu lâu nay cũng khiến Seokjin suy nghĩ không ít.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!