I
-SEOUL-U
...
- TAEHYUNG, CẬU NGHĨ MÌNH LÀ AI MÀ ĐÙA GIỠN VỚI SEUL HYE?
Jung Hoseok tức giận, vung nắm đấm về phía Taehyung. Khóe môi rỉ máu thật đau nhưng hắn chỉ im lặng chịu đựng, không một lần phản kháng. Sau ngày chia tay, nhìn Jung Seulhye không ngừng khóc đến ăn cũng không thể nuốt trôi, Hoseok trong lòng lúc trước tin tưởng giao em gái cho hắn, bây giờ nhìn em bị chối từ, phận làm anh trai liền ngùng ngục lửa giận.
Hoseok có lẽ sẽ đánh hắn đến chết, nếu như Jungkook không xuất hiện.
Việc bàn bạc họp đồng được Seokjin giao lại cho cậu, anh vẫn chưa khỏe hẳn nên khoảng thời gian này tạm thời sẽ do Jungkook đảm nhận. Tiếng thang máy chuyển tầng vang lên, đập vào mắt cậu là hình ảnh Taehyung bị đánh đến bầm tím, áo sơ mi rách toạt một mảng.
Jungkook hét lên một tiếng, không nghĩ nhiều liền bỏ tập hồ sơ xuống đất. Cậu chạy đến bên Taehyung, ôm lấy con người vô hồn đang ngu ngốc chịu đựng cơn đau, thân nhiệt của hắn thật lạnh.
- Anh làm gì vậy Jung Hoseok?
Câu hỏi của Jungkook như bừng tỉnh y, Jung Hoseok nhìn mọi người xung quanh đang tập trung xì xầm, tay chỉnh lại sơ mi ngay ngắn, y rời đi, không quên ném ánh nhìn chán ghét về phía Kim Taehyung.
Sai lầm của Jung Hoseok là tin tưởng Taehyung có thể đem lại hạnh phúc cho Seul Hye, sai lầm của Seul Hye là ngây ngô trao tình yêu nơi hắn. Học cách được người khác yêu thương, thật quá đỗi xa vời đối với kẻ như Kim Taehyung.
Ánh mắt ấy, thật giống Park Jimin ngày nào.
Jungkook tay lau đi vết máu trên môi Taehyung, trái tim cậu âm ỉ đau. Vốn dĩ, không muốn quan tâm nhưng nhìn hắn như vậy Jeon Jungkook sao có thể chịu được, rốt cuộc trong thời gian qua Kim Taehyung đã trải qua những gì. Cậu có Kim Seokjin, Park Jimin và cả Min Yoongi, còn hắn, không một ai cạnh bên.
Muốn an ủi anh, muốn yêu thương anh nhưng giữa chúng ta mọi chuyện đã trở nên thật khó.
Kim Taehyung trong cơn hôn mê, bàn tay nắm chặt lấy Jungkook. Không nhớ rõ ai vừa mới xuất hiện, nhưng cảm giác này thân quen khiến hắn không muốn mất đi, mảng sương mờ đục bao quanh tâm trí, trước khi ngất Kim Taehyung nghe được tiếng thì thầm.
- Không sao nữa rồi.
Jeon Jungkook cuối cùng vẫn vậy. Mù quáng bảo bọc Kim Taehyung.
Xin em đừng nói với anh điều đó.
Anh biết chúng ta chỉ ngày càng tổn thương, tình yêu này sẽ chẳng thay đổi được gì.
Mong em tìm được một người yêu em hơn chính mình. Vốn dĩ tình yêu đâu dễ dàng trao đi, xin lỗi em người đó không phải anh.
Thế nhưng em nào hay, anh chỉ cần em, duy nhất em.
- Thật lạnh.
Jungkook thở dài, tay chỉnh lại lò sưởi. Bốn năm trước, gặp Taehyung cũng trong cái thời tiết cắt da cắt thịt, khi Seoul khoác trên mình bộ áo trong suốt, vào thời điểm đẹp nhất của đời người, ánh mắt cậu và hắn vô tình chạm nhau không tránh khỏi rung động đầu đời.
Và rồi, nó cũng chỉ là những điều đã qua.
Kim Taehyung trước mắt cậu bây giờ, không còn là nam sinh thích chơi ném tuyết cùng Park Jimin, tiết ra chơi vui vẻ mang sandwich đến tận cửa lớp và những chiều mưa cùng nhau chung ô. Kim Taehyung của tuổi 24, ít cười, trầm lặng và là một tên nghiện rượu.
Jeon Jungkook không luyến tiếc kỉ niệm, chỉ đơn giản là không thể quên.
Thanh xuân đời người tựa như cơn mưa rào, phảng phất ít nắng cùng những vấn vương.
Thật hạnh phúc, khi Jeon Jungkook gặp được Kim Taehyung, cậu năm ấy của tuổi mười bảy.
Taehyung tỉnh dậy, đầu vẫn còn chút đau. Nhìn cách trang trí thân thuộc, hắn biết đây là nhà của Jungkook, vốn dĩ muốn rời đi nhưng sự ấm áp này khiến trái tim kẻ ích kỉ không thể lên tiếng. Trầm mặc mang yêu thương gửi đến cậu nơi tầm mắt, bóng lưng ấy quay về phía Taehyung. Lặng im quan sát em, lặng im để tình yêu lớn dần.
Anh biết rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!