Chương 30: Lựa Chọn

I

-SEOUL-U

...

- Hoseok! Anh mang cậu ta về đây làm gì?

Park Jimin gằng giọng, nhìn con người đang đeo bám trên người Hoseok, có vẻ như uống rất say. Đã bao lâu rồi anh chưa gặp Kim Taehyung, Jimin sau lần nghe hắn giới thiệu bạn gái, kể từ đó anh chủ động cắt đứt liên lạc.

Park Jimin vốn dĩ không hay suy nghĩ nhiều, nhưng những gì Kim Taehyung đang làm khiến anh không thấy mình được tôn trọng.

- Hình như cậu ấy vừa có chuyện với Seul Hye nên anh không mang về nhà em ấy được, cho Tae ở đây một đêm thôi, em chắc không tàn nhẫn cho cậu ấy ngủ bờ ngủ bụi đâu nhỉ?

Jimin khẽ hừ một tiếng, mang đôi dép bông trở về phía phòng ngủ. Anh hiện tại vẫn chưa tha thứ cho Kim Taehyung, chưa kể hắn lại ở trong tình trạng anh ghét nhất

- say.

Taehyung bốn năm trước cũng từng say, mặc nhiên làm tổn thương Jeon JungKook, Jimin những tháng năm đó không còn xem Taehyung đơn thuần là người bạn ngây ngô, trong hắn đang dần thay đổi, như biến thành con người khác.

Và đến nay, Kim Taehyung đã không còn là bạn của Jimin.

- JungKook...

Tiếng bước chân chậm dần, Jimin quay về phía phòng khách. Đứng trước mặt Kim Taehyung, nghe hắn không ngừng gọi tên JungKook, bao nhiêu kỉ niệm liền hiện lên nơi tầm mắt.

Park Jimin đối với Kim Taehyung và cả Jeon JungKook đều là những người đặc biệt trong cuộc đời, thế nhưng, anh không thể chịu được việc Taehyung có thể thản nhiên tìm kiếm cho mình một hạnh phúc riêng, nhẫn tâm bỏ mặc JungKook, người bị hắn làm cho tổn thương, mất tích trong một khoảng thời gian tưởng chừng như vô tận.

Jimin biết, Kim Taehyung có quyền ích kỉ. Nhưng JungKook lại chưa bao giờ dùng hai chữ này trong mối quan hệ giữa cả ba.

Jeon JungKook chính là là một đứa ngốc, bao nhiêu khó khăn và tổn thương, cậu tự mình gánh chịu, tuyệt nhiên không kể lể, âm thầm khóc cùng nỗi cô đơn. Jeon JungKook giỏi lắm, giỏi nhất việc dùng nụ cười che lấp nỗi buồn.

Nghĩ đến đây, Park Jimin không còn giữ được bình tĩnh, càng tiến gần, tiếng hắn gọi tên cậu một lúc vang trong tâm trí. Jimin dường như gào lên, ghì chặt hai vai hắn, ánh mắt sọc lên hai tia lửa.

- CẬU NGHĨ MÌNH CÒN ĐỦ TƯ CÁCH GỌI TÊN EM ẤY HẢ??

- ĐƯỢC RỒI JIMIN!

Hoseok dùng một tay đẩy anh ra xa. Đúng là Hoseok biết, Jimin vẫn chưa chấp nhận được chuyện của quá khứ, nhưng chỉ là không ngờ được một người nhu mì như Jimin lại có thể hành động như vậy.

Hoseok tỏ thái độ không vui, đặt Taehyung lên sofa, Hoseok mệt mỏi đi vào phòng, mang theo một chiếc chăn.

- Tối nay anh sẽ ngủ ở đây.

Park Jimin bần thần đứng giữa lối đi, nhìn Hoseok lướt qua mình, anh chợt thấy nhói nơi lồng ngực. Im lặng trở về phòng, sáng mai chắc hẳn sẽ là một ngày tồi tệ, Park Jimin chưa từng nghĩ bản thân sẽ có ngày hôm nay.

Jimin ôm gấu bông vào lòng, đưa tấm lưng cô độc quay về phía cửa kính, Jung Hoseok đã từng nói, sẽ không để anh phải ngủ một mình, nhưng có lẽ, sắp có ai đó dần phá vỡ lời hứa.

Giống như Kim Taehyung.

____________________________

Rượu luôn biến kẻ say hóa hồ đồ, Kim Taehyung sáng sớm mở mắt, đầu óc ong ong như búa bổ. Hắn không thèm nhìn đến cảnh vật xung quanh, một bước hai bước cứ thế tiến vào nhà vệ sinh.

Kim Taehyung đang đánh răng, mồm còn đầy kem bọt trắng, hắn ngáp dài, nhìn vào gương rửa mặt, nhưng sau đó thấy trong gương còn một người nữa, liền giật mình nhìn sang bên.

- Sao anh ở trong nhà tôi?

Taehyung bất ngờ phun ra một ít nước, Hoseok vẫn bình thản đánh răng. Sau đó điềm đạm trả lời :

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!