Chương 25: (Vô Đề)

Quảng Dã chưa bao giờ thấy Tang Lê tỏ ra vui vẻ hào hứng như ban nãy.

Cô gái có đôi má mềm mại như bánh bao trắng nõn, đôi mắt cười trong suốt, chớp chớp, tràn đầy vui mừng và tò mò.

Thật giống như một đứa trẻ buổi tối tan trường mẫu giáo, ôm một túi kẹo và vui vẻ chia sẻ những gì mình thấy và nghe hôm nay với các bạn cùng lớp.

Khuôn mặt đó…thật sự rất đáng yêu.

Quảng Dã cảm giác như mình đang bị một đôi tay đùa giỡn, đôi mắt đen mở to gợn sóng, vài giây sau, cậu nhặt quả bưởi lên, bình tĩnh thu lại cảm xúc rồi bước xuống tầng.

Ở tầng một, Tống Thịnh Lan mới từ công ty về, nhìn thấy cậu bèn vội vàng gọi: "Tiểu Dã, tối nay đừng ra ngoài, ở nhà ăn cơm được không con?"

Quảng Dã hơi nheo mắt, thản nhiên đi đến sô pha ngồi xuống: "Con vốn dĩ không có ý định đi ra ngoài."

Tống Thịnh Lan cảm thấy tâm tình hôm nay của cậu có vẻ tốt hơn nên bà thở phào nhẹ nhõm bước tới, nhìn thấy thứ trong tay cậu: "Bưởi ở đâu đó?"

Quảng Dã cụp mắt xuống, dùng dao bổ bưởi.

"Từ trang trại."

"À, những quả bưởi đó đã có thể thu hoạch được rồi sao?"

Quảng Dã bóc một miếng đưa cho Tống Thịnh Lan, Tống Thịnh Lan nếm thử, một lúc sau, bà nhìn thấy Tang Lê từ trên lầu đi xuống liền nói: "Lê Lê, mau tới đây –"

Tang Lê chào hỏi Tống Thịnh Lan, hơi quay đầu lại, nhìn thấy Quảng Dã cũng đang ngồi ở đó.

Cảnh tượng đáng xấu hổ vừa rồi lại hiện lên trong tâm trí cô.

Má cô lại bắt đầu ửng đỏ một chút.

Nhưng phần lớn hưng phấn đã lắng xuống, cô giả vờ như không có chuyện gì đi tới, Tống Thịnh Lan mỉm cười kéo cô ngồi xuống, đưa múi bưởi cho cô: "Lê Lê, con ăn thử bưởi này đi, ngon lắm."

Hả……

Tang Lê sửng sốt khi nhìn thấy quả bưởi quen thuộc, Quảng Dã cười khẽ: "Mẹ mời nhiệt tình thế, mẹ có biết bưởi là do ai mang về không?"

Tang Lê giải thích nguyên nhân, Tống Thịnh Lan biết được bèn cười nói: "Ồ, vậy là hôm nay lão Trương dẫn cháu lên núi hả? Thế nào? Trên đó vui lắm phải không?"

"Vâng."

Tống Thịnh Lan: "Sau này nếu cháu còn muốn đi, cứ bảo Tiểu Dã dẫn đi, nó biết rõ trang viên nhất."

Tang Lê nhìn đôi mắt đen của Quảng Dã, nhiệt tình mong chờ.

Quên đi, có lẽ cậu không thích cô lên núi…

Lúc này bữa tối đã chuẩn bị xong, Tang Lê đứng dậy đi theo Tống Thịnh Lan vào phòng ăn, chợt nghe bên cạnh có một giọng nam thản nhiên:

"Thỏ tai cụp thường hoạt động nhiều hơn vào ban đêm. Ban ngày chúng thích nghỉ ngơi và ngủ trong chuồng nên ăn rất ít cỏ."

Hả?

Tang Lê choáng váng quay lại nhìn Quảng Dã.

…Cậu đang trả lời những gì cô đã nói lúc nãy à?

Cô phản ứng lại, nhẹ nhàng đáp lại, Quảng Dã cụp mắt xuống, lại nhìn khuôn mặt lễ phép của cô, rất khác so với lúc cô hào hứng nói chuyện với cậu khi nãy.

Quảng Dã chạm đầu lưỡi vào vòm miệng, mở mắt ra, kìm nén những lời không cần thiết rồi bước về phía trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!