Tối Chủ Nhật, nhiều người đi làm quay lại thành phố, bị kẹt xe một lúc trên đường. Chặng đường về nhà mất gần hai tiếng đi xe, trời đã hoàn toàn tối. Từ bãi đỗ xe ngầm đi lên hành lang, vẫn là một chặng đường vắng vẻ và cô đơn.
Nhưng cửa vừa mở, có tiếng TV, người dẫn chương trình đang phát sóng tin tức, trong phòng bếp truyền đến tiếng nồi niêu xoong chảo va chạm giòn tan, tiếng máy hút khói không lớn, công hiệu rất tốt, bởi vậy đẩy cửa không đóng lại, có thể ngửi thấy cơm nấu chín, còn có mùi thơm của hương hoa tiêu, hành lá rơi vào dầu nóng.
Tô Xướng cúi đầu thay giày, bả vai đau nhức cùng với xương sống thắt lưng chợt thả lỏng, chợt cảm thấy không mệt mỏi đến vậy.
Vu Chu nghe thấy tiếng động, mang dép lê từ phòng bếp lạo xạo chạy tới, tay lau vào tạp dề thỏ con hai cái: "Về rồi à?"
Vốn muốn ôm cô, nhưng vừa bóc tỏi, tay có mùi.
"Ừ, đang nấu cơm sao?" Tô Xướng tựa vào cửa trước để đồ.
"Bò kho, Ngự Linh Cơ thích không?" Vu Chu hi hi quay mặt nhìn cô chằm chằm.
Tô Xướng cười, đi qua, ôm vai Vu Chu, ôm lấy nàng, trong cổ thở dài thật sâu, trong nháy mắt thoải mái.
"Ui, trên người em rất bẩn." Tạp dề còn dính dầu, Vu Chu giơ cổ tay lấy khuỷu tay đẩy cô ra.
Tô Xướng ấn eo nàng một cái, ôm càng chặt hơn.
Vu Chu cũng không giãy giụa, dùng cánh tay ôm lấy cô, nghe nhịp tim cô, cảm thụ hơi thở của cô.
Rửa tay ăn cơm xong, Vu Chu nhìn ra Tô Xướng mệt mỏi, cũng không lôi kéo cô nói nhiều, tựa vào trên người cô làm việc với cô một lát, hai người cùng nhau tắm rửa, sau đó nằm lên giường nói chuyện.
Vu Chu v**t v* ngón tay Tô Xướng, nói: "Chị biết không, hôm nay chị lãng mạn như vậy, em viết văn cũng không dám nghĩ."
Nàng có chút tục, cho dù trong đầu trả thù lãnh đạo vô lương tâm, cũng chỉ biết nghĩ cái gì mà "Trời lạnh rồi, thu mua XX đi".
Nhớ tới "Kế hoạch quan sát tổng tài bá đạo" chết non giữa chừng kia, lại giống như chuyện kiếp trước, Tô Xướng im lặng biến nó thành "Kế hoạch quan sát người yêu".
Thì ra tình yêu chân thành, giống như trồng hoa trên mảnh đất cằn cỗi.
Không phải trái với lẽ thường ra lệnh cho sa mạc khô cạn nở hoa, mà là dùng thời gian dài kiên nhẫn cải tạo thổ nhưỡng, thỉnh thoảng đưa tới một làn gió xuân, thỉnh thoảng bố trí một trận mưa xuân.
Sau đó lấy chất dinh dưỡng phong phú, chờ đợi Vu Chu đi ngang qua, vào một buổi sáng trời trong nắng ấm, chôn xuống một hạt giống.
Nàng có thể trồng bất cứ thứ gì nàng muốn.
Tô Xướng ôm nàng, nghĩ ngợi: "Vậy em có thể cân nhắc làm tư liệu, sau này viết vào văn chương."
"Ừ... Vậy chị nói cho em biết cụ thể một chút đi." Cục cưng Vu Chu tò mò online.
"Mặc dù em cảm thấy chị rất gần gũi với em, nhưng thực ra chúng ta có một khoảng cách nhất định. Ở nơi em không thể nhìn thấy, ngay phía sau sân khấu, có một phòng ghi hình chuyển động, bên trong có một màn hình, chị có thể nhìn thấy tất cả phản ứng của em qua màn hình, sau đó đưa ra phản hồi tương ứng, truyền qua."
Vu Chu lúc này mới biết, hạng mục này là do thương hiệu đồ uống thể thao hợp tác với phòng thí nghiệm quang học VR, quảng cáo đồ uống là một mặt, quảng cáo hệ thống thiết bị bắt giữ quang học cũng là một mặt, chẳng trách thú vị như vậy, trước đây rất ít thấy.
"Rất vất vả, đúng không?"
"Nói thật thì, có một chút." Tô Xướng cười.
Vu Chu vỗ nhẹ lòng bàn tay cô: "Vất vả mà chị còn đi."
"Em nói em không sống nổi nữa." Cô đương nhiên muốn đi xem.
Vốn tưởng rằng nếu như thời gian vừa vặn, có thể đón nàng trở về, nhưng thực tế, công việc hai bên rất khó phối hợp.
"Tô Xướng," Vu Chu nửa nằm trên người cô, thở dài, "Sao chị tốt với em quá vậy?"
"Mấy ngày nay, em bận rộn như vậy, chị vẫn luôn nghĩ, có phải chị muốn em cùng chị đến Kim Châu, khiến công việc của em chồng chất lên hay không." Tô Xướng vuốt lưng nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!