Chương 98: (Vô Đề)

Vu Chu đứng ở trên bục, người đều choáng váng. 

Nàng có thể nghe thấy tiếng lông mi đan xen của mình, có thể nghe thấy tiếng xương cổ mình khẽ rung động, có thể nghe thấy tiếng cười đùa của đồng nghiệp cách đó không xa, giống như một cái túi chống gió, nhanh chóng thu hết âm thanh xung quanh, cuối cùng nàng nghe thấy tiếng mình nuốt xuống cổ họng. 

"Tô..." 

Tô Xướng? 

Hai chữ này không nói ra khỏi miệng, bởi vì khóe miệng nàng đã tê dại. 

Bất ngờ thường đến muộn, mãi đến khi hình tượng ảo ngầu lòi và đầy sức sống trong màn hình khoanh tay lại, kiêu ngạo gật đầu một cái, nàng mới sực tỉnh. 

Mặt hồ trong lòng có từng vòng từng vòng gợn sóng, sau đó là bọt nước tinh tế dày đặc, có nham thạch rung chuyển ở đáy hồ, mặt nước sắp sôi trào lên. 

Mẹ ơi. 

Nàng theo bản năng hai tay che miệng, lại nhanh chóng nhìn bốn phía, lại ngã trái ngã phải đánh giá hình tượng hư cấu. Thật buồn cười, mặc quần áo giống như chiến sĩ tận thế, tóc buộc cao, mắt chớp chớp, có cảm giác bễ nghễ từ trên xuống dưới. 

Bên cạnh màn hình hiển thị tên cô ấy: "Ngự Linh Cơ". 

Thương hiệu đồ uống thể thao đưa ra bộ sưu tập này được gọi là "Cảm hứng", có lẽ là từ cái tên này mà ra. 

Vu Chu buông tay xuống, không biết phải nói gì, gượng gạo chào một cái: "Hi." 

"Hi." Ngự Linh Cơ vẫy tay. 

Nhân viên công tác bên cạnh cầm mic nói: "Bạn có thể tương tác với Ngự Linh Cơ của chúng tôi, đoán đố hay chơi trò chơi đều được." 

Ngự Linh Cơ trên màn hình nhìn nàng, sợi tóc khẽ động, tay chân nhoáng lên một cái, hai mắt nhắm lại, lẳng lặng chờ đợi. 

Nhưng Vu Chu bỗng nhiên từ trong lời nói của nhân viên công tác nghĩ tới rất nhiều. 

Nàng nghĩ mười phút trước, nhìn thấy sự tương tác nhiệt tình, thế mà lại là Tô Xướng, nhân viên công tác còn nói, có thể cùng cô giải đố, trò chuyện, chơi trò chơi. 

Với sự hiểu biết nông cạn về sự nghiệp của Tô Xướng, cho tới bây giờ nàng chưa từng tiếp nhận công việc như vậy, cũng không thích tương tác với người khác, cho nên, cô là vì chờ đợi mình, mới như vậy sao? 

Vành mắt Vu Chu đột nhiên đỏ lên, rất không nỡ, giống như nhìn thấy Tô Xướng bị vây ở phía sau màn hình. 

Ngự Linh Cơ mở miệng, giọng nói vẫn đẹp như cũ: "Sao vậy?" 

Giống như vô số lần ôm Vu Chu thì nỉ non. 

Giọng nói kết hợp với khuôn mặt cao ngạo của Ngự Linh Cơ, có chút không thích hợp. 

Vu Chu hít mũi, cố gắng nhịn xuống, cúi đầu đá nhẹ lên bục, nói: "Nhìn thấy chị rất vui." 

Không chỉ hôm nay, càng không chỉ mỗi lúc này, nàng cảm thấy, trong cuộc đời mình gặp được Tô Xướng, thật sự rất vui vẻ. 

Trước khi gặp Tô Xướng, cuộc sống của nàng không có gì bất ngờ, nàng đặt hết tất cả ảo tưởng vào trong con chữ, bởi vì bình thường, bởi vì bình thường, nàng chỉ có thể tưởng tượng muôn màu muôn vẻ trong câu chuyện bịa đặt, thoát khỏi công việc rườm rà mà khô khan, làm một người phản nghịch tùy tâm sở dục. 

Còn Tô Xướng, là người dẫn dắt ảo tưởng của cô vào cuộc sống. 

Trong cuộc đời nàng rốt cuộc cũng có một cuốn album ảnh, có thể ghi lại rất nhiều khoảnh khắc kỷ niệm đáng giá, nàng sẽ v**t v* chúng nhiều lần, cho đến khi trang giấy ố vàng. 

Nàng hoàn toàn hiểu được hình dạng của tình yêu, là dây thừng, là xích sắt, bị nó một lần lại một lần quấn quanh, một lần lại một lần cứu vớt. 

Vu Chu và Ngự Linh Cơ nhìn nhau qua màn hình, không ai nói gì. 

Nhân viên công tác nhìn cục diện này, có chút bối rối, do dự mở miệng: "Nếu như bạn có chuyện gì không vui, cũng có thể nói với Ngự Linh Cơ của chúng trôi, tâm sự tâm trạng sẽ tốt hơn rất nhiều đấy!" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!