Thời tiết Kim Châu rất hiểu chuyện, ánh mặt trời như tơ tằm từ khe hở rèm cửa sổ chiếu vào, giống như bắt mạch, dù không cần nhìn toàn cảnh cũng có thể chẩn đoán bên ngoài là một ngày nắng rực rỡ.
Trong phòng vang lên tiếng bước chân kéo dài, rèm cửa sổ bị điều khiển từ xa ấn mở, cảnh sắc thành phố Kim Châu đập vào mắt, Vu Chu đứng ở bên cửa sổ vươn vai một cái, được Tô Xướng ôm lấy từ phía sau.
"Rửa mặt xong rồi?"
"Ừ." Tô Xướng đặt đầu lên vai Vu Chu.
Hai người dựa vào trong chốc lát tỉnh táo, Tô Xướng lại cầm lấy điều khiển từ xa đóng rèm cửa sổ lại.
"Làm gì vậy?"
"Chói mắt." Cô nói.
Vừa dứt lời, cô liền nghiêng đầu hôn Vu Chu, Vu Chu bị ngứa cười không ngừng, thuận thế ngã xuống sô pha, Tô Xướng hôn cổ nàng.
"Này chờ một chút," Vu Chu đưa tay chống vai cô, "Chờ một chút."
"Hả?"
"Không sạch sẽ."
"Chị rửa tay rồi." Giọng Tô Xướng rất nhẹ.
"Ý em là, khách sạn không vệ sinh lắm." Vu Chu chớp chớp mắt.
Sau đó thấy Tô Xướng khẽ nhếch môi, tay bên hông dừng lại: "Nhưng em..."
Nhưng nàng trước đó công mình đến hai lần, c*̃ng ở căn phòng này.
Trong lòng Vu Chu run rẩy cười, trên mặt lại nói: "Nhưng em cái gì?"
Tô Xướng muốn nói lại thôi.
Vu Chu làm bộ bừng tỉnh: "À, trước đó em quét dọn rất sạch sẽ, mới là cái đó với chị, chị yên tâm."
Không ngoài ý muốn, Tô Xướng nuốt nước bọt, lỗ tai dần dần hồng lên, Vu Chu vui mừng khôn xiết giơ tay nắm vành tai cô: "Ái chà, hơi nóng, chị sẽ không phát sốt chứ?"
Tô Xướng đứng thẳng người, từ trong lồng ngực vớt ra hơi thở nửa cười nửa than, không nói một lời đứng dậy, thay quần áo.
Vu Chu bò dậy theo, đi tới đi lui nhìn sắc mặt cô, a... Giận rồi?
Tô Xướng không để ý đến nàng, mặc áo len vào.
A cái này a cái này...
"Em giỡn thôi," Vu Chu suy nghĩ một chút, đỏ mặt đề nghị,"... Nếu không, đến đây đi."
Giọng nói thấy chết không sờn, Tô Xướng lập tức bị chọc cười, mím môi, cúi đầu mặc quần áo không nói chuyện.
Không nói gì, Vu Chu muốn đánh cô, sao có thể vui vẻ như vậy khi bạn gái thành khẩn mời gọi chứ?
Tô Xướng nhìn bộ dáng của nàng, trong lòng thuận hơn phân nửa, dùng ngón trỏ cọ cọ mặt nàng, dịu dàng nói: "Thay quần áo, ra ngoài ăn cơm thôi."
Vu Chu lắc đầu: "Chị vừa cười em, bây giờ em còn hơi tức giận."
"Vậy làm sao bây giờ?"
Vu Chu nghiêm túc nghĩ cách: "Chị giúp em thay?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!