Chương 9: (Vô Đề)

Editor: phuong_bchii

Beta: bethonhocon

___________________

Lần đầu tiên Tô Xướng biết, hóa ra "mắt sáng lên" không phải là lối nói khoa trương. Thật sự có những cô gái khi ngước hàng mi mềm mại lên, bọng mắt cười hiện rõ, trong đáy mắt đã long lanh ý cười, có lẽ vừa hay phản chiếu ánh đèn của trung tâm thương mại.

Thích chơi đến vậy sao? Khóe môi Tô Xướng không động, nhưng trong lòng cũng như thu vào một tia sáng.

Vu Chu nhảy nhót đến trước quầy, nhân viên nhanh nhẹn vòng vào trong, ngón tay lả lướt, tiếng gõ bàn phím lách tách vang lên: "Đồng hoa thuận, suất hai giờ rưỡi phải không? Hai người... giá sau khi giảm là 598 tệ, đã bao gồm trang phục."

"Ừm, chúng tôi không mặc đâu." Vu Chu nhìn Tô Xướng, đoán rằng chị ấy chắc sẽ không thích mấy bộ đồ cho thuê này.

Thật ra, nếu cả hai mặc vào, rồi chụp một tấm ảnh trước tường nền, đăng lên mạng xã hội thì hợp vô cùng. Vu Chu có chút ngưỡng mộ nhìn những bức ảnh cosplay trên tường, có chút ghen tị —— Nàng vẫn chưa chơi cosplay bao giờ.

"Không mặc đồ cũng không bớt tiền đâu nhen," ông chủ chỉ chỉ mã QR bên cạnh, "Người đẹp, quét mã ở đây."

"Ừm ừm, không sao." Vu Chu cúi đầu lục túi lấy điện thoại, quét mã.

Tô Xướng đứng bên cạnh, điện thoại xoay một vòng trong lòng bàn tay.

Cô thấy Vu Chu cúi đầu, hơi khựng lại, sau đó thoát ra, mở WeChat rồi quét lại lần nữa.

Mồ hôi lạnh túa ra sau lưng Vu Chu —— Nàng bị giới hạn giao dịch rồi.

Nàng vừa đổ mồ hôi vừa nhớ lại, sáng nay đã đặt cọc tiền thuê nhà, trưa lại mời Tô Xướng ăn cơm, mà hạn mức giao dịch mỗi ngày của nàng là 5000, bây giờ chắc chỉ còn... khoảng 300.

Cho nên 598, quét không nổi.

Aizz...

Vu Chu hơi bối rối, vắt óc nghĩ cách tăng nhanh hạn mức. Nàng có tiền, thật sự có, nhưng mà gió lạnh phía sau cứ thổi từng đợt khiến Nàng rùng mình.

Đang căng thẳng mở ứng dụng ngân hàng, nàng chợt ngửi thấy mùi gỗ nhàn nhạt thoảng qua, "Tinh" một tiếng, Tô Xướng đặt ngón tay lên cảm biến, vài giây sau khóa lại điện thoại: "Xong rồi."

"Được rồi, để tôi xem..." Ông chủ xác nhận xong, lấy chìa khóa ra, đi vòng qua quầy,

"Đi thôi, bên này."

Vu Chu không biết đọc giả đã quen chưa, nhưng bản thân nàng thì có chút quen rồi. Nàng biết thừa rằng, cứ ra ngoài cùng Tô Xướng mà không xảy ra chút sự cố nào thì nàng sẽ thấy không yên lòng. Giờ thì tốt rồi, nàng lờ đờ như cái xác không hồn đi theo sau Tô Xướng, nói nhỏ: "Em bị giới hạn hạn mức rồi, vì em mới trả tiền thuê nhà."

"Ừ." Tô Xướng khẽ đáp.

Vu Chu không nói nên lời. Nàng muốn nói rằng mình thật sự không nghèo, mỗi ngày quẹt được 5000 cơ mà, đây chỉ là sự cố thôi, nhưng lại không biết diễn đạt sao cho phải. Thế là nàng nói: "Tiền thuê nhà của em cũng khá cao."

Tô Xướng nhìn nàng một cái, có chút khó hiểu: "Ừ."

"Haizz..." Vu Chu thở dài, thôi thì ngắm bóng lưng của ông chủ vậy.

Đến khi tới cửa phòng thoát hiểm, Vu Chu mới muộn màng nhận ra, chính mình là người đề nghị chơi, Tô Xướng là người trả tiền, vậy mà mình đến một lời cảm ơn còn chưa nói. Cái này...

Ông chủ thành thạo mở cửa phòng. Bên trong chỉ là một căn phòng nhỏ, trông khá là trống trải, cuối phòng có một cánh cửa. Ông chủ mời họ vào, rồi kéo dài giọng, nói qua quy trình một lượt: "Manh mối đều ở trong phòng. Nếu thực sự không tìm được thì có thể nhấn nút gợi ý bên cạnh. Đi sâu vào trong sẽ hơi tối. Nếu nhát gan quá không muốn chơi nữa thì nhấn nút bộ đàm trên tường."

Vu Chu không hiểu ý của cái câu "nhát gan quá": "Không phải chủ đề liên quan đến cổ phiếu sao? Đồng hoa thuận."

"Không phải," ông chủ bắt đầu kiểm tra phòng, "Trong chủ đề này có hoa, còn 'thuận' đơn giản là lấy chút may mắn thôi, ý là ra ngoài thuận lợi."

"Thế 'Đồng' thì sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!