Editor: phuong_bchii
Beta: bethonhocon
___________________
Ăn xong một bữa cơm, Tô Xướng lại ít nói hẳn, xa cách hơn lúc nói chuyện trên WeChat nhiều.
Vu Chu bỗng hiểu ra, điều tạo nên vẻ bí ẩn khác thường của Tô Xướng đến từ đâu
- chính là cảm giác cô lúc gần lúc xa, khó nắm bắt.
Thỉnh thoảng cô sẽ không trả lời tin nhắn, nhưng một ngày sau lại chủ động bắt đầu chủ đề mới với nàng. Cô ấy cười khi nhìn thấy Vu Chu làm PPT, nhưng khi thật sự gặp mặt, lại tỏ ra có chút hững hờ.
Lùi thời gian về trước, chính cô chủ động rủ Vu Chu đi xem phim, còn mua bắp rang bơ, nhưng lại không mấy hứng thú với bữa tối sau đó, thẳng thắn nói muốn về nhà. Quay lại lúc ban đầu, cô chủ động xin WeChat của Vu Chu, nhưng lại chỉ lặng lẽ nằm trong danh sách bạn bè.
Có chút khó đoán sự tiến lùi và sở thích của cô ấy.
Tô Xướng không hề hay biết những suy nghĩ rối ren trong lòng Vu Chu, thong thả dùng nĩa xiên một miếng bít tết nhỏ, cắn một miếng rồi chậm rãi nhai, tay trái lướt WeChat, lần lượt xem từng tin nhắn.
Tin nhắn thoại người khác gửi đến, cô chuyển thành văn bản, rồi gõ chữ trả lời.
Cô cảm thấy con người dường như cũng có định luật bảo toàn năng lượng, dùng giọng nói quá nhiều khi làm việc, thì lúc khác sẽ không muốn nói thêm nữa.
Mọi người thường nói, Tô Xướng là người rất giỏi trong việc duy trì khoảng cách
- chỉ cần cô muốn, cô có thể giao tiếp khéo léo đến mức ai cũng cảm thấy dễ chịu như tắm mình trong gió xuân.
Nhưng những ai tiếp xúc đủ lâu sẽ nhận ra
- Tô Xướng không giống bất kỳ ai.
Người bình thường có lẽ ở khoảng cách 100 mét thì lạnh nhạt, 50 mét bắt đầu ấm dần, đến 5 mét lại trở nên rực lửa. Tuy nhiên, Tô Xướng thì, 100 mét lạnh nhạt, 50 mét ôn hòa, 5 mét đóng băng.
Những người thoáng qua nói cô khó gần, đồng nghiệp làm việc chung hay fan theo dõi cô qua tác phẩm lại cảm thấy cô dịu dàng. Nhưng nếu muốn tiến thêm một bước, thứ bạn nhận được sẽ chỉ là một nụ cười.
Nụ cười đại diện cho —— chỉ vậy thôi.
Đôi khi, Tô Xướng cảm thấy mình thiếu đi một phần nào đó
- một phần gọi là mối quan hệ thân mật.
Chưa từng có người yêu, quan hệ gia đình cũng không thân thiết, bản thân cô cũng chẳng muốn kết bạn.
Người gần gũi nhất trong giới cũng chỉ có Bành Hướng Chi, nhưng cũng chỉ dừng lại ở trò chuyện về công việc mà thôi. Điều này phần lớn là do Bành Hạng Chi luôn nhắc nhở cô phải ghi nhớ "ân tri ngộ".
Bành Hướng Chi thường nói, mình chính là Bá Lạc* của diễn viên lồng tiếng thế hệ mới này, nếu không phải lần đó tình cờ nhặt được Tô Xướng ở quán bar, thì đến giờ, có lẽ cô vẫn đang lặng lẽ câm nín trước một bức tường nào đó.
*Bá Lạc (), người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, "Bá Lạc" không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể.
Khi đó Bành Hướng Chi còn chưa phải là đạo diễn lồng tiếng, nhưng đã bộc lộ thiên phú vượt trội trong việc nhìn thấu con người. Bởi chỉ với một ánh nhìn, cô đã định nghĩa được sự cô độc của Tô Xướng.
Chính là kiểu cô độc mà khi tất cả vì sao trên trời đều dâng lên trước mặt mặt trăng, mặt trăng chỉ khẽ ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn về bầu trời rộng lớn.
Cảm xúc ảnh hưởng đến cơ thể là thật, lời dặn của bác sĩ cũng là thật, nhưng nếu bác sĩ chỉ đưa ra phác đồ điều trị từ góc độ sinh lý, thì chính Tô Xướng hiểu rõ hơn ai hết vấn đề tâm lý của mình nằm ở đâu —— cô rất khó hấp thụ năng lượng từ các mối quan hệ thân mật.
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn như vậy.
Khi vấn đề này dần ảnh hưởng đến cuộc sống của cô, thậm chí khiến cô gặp khó khăn trong việc đồng cảm với những trải nghiệm cảm xúc quá mức thân mật trong công việc lồng tiếng, cô bắt đầu muốn khám phá và thử nghiệm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!