Chương 5: (Vô Đề)

Edit: phuong_bchii

Beta: R2T

_________________

Vu Chu rụt cổ lại, rùng mình một cái thật mạnh.

"Ui" nâng vai lên, rồi nhìn Tô Xướng trong gương cười, nói: "Nước nhỏ vào trong, nhột quá."

Tô Xướng tựa hồ có chút tò mò về tác dụng của mẹo dân gian này, ánh mắt lại lướt qua phần gáy ướt đẫm của nàng, nhẹ giọng hỏi: "Muốn lau không?"

Tóc cũng làm ướt rồi.

Vu Chu lại co vai, ngửa đầu cọ qua cọ lại vào cổ áo hai cái, ngẫm nghĩ: "Không cần, lau đi thì hình như không còn tác dụng nữa."

Lúc nói câu này, giọng nàng nghe có chút nghèn nghẹn, cánh mũi phải vẫn đang nhét giấy.

Tô Xướng thấy nàng gần như ổn rồi, liền bước đến bồn rửa tay, cúi người mở vòi nước, tiện thể rửa tay.

Vu Chu không biết nên nói gì, lần đầu tiên đi xem phim mà gặp chuyện này, lại còn là với một chị gái xinh đẹp chưa thân thiết cho lắm. Cô đến ngay cả động tác rửa tay cũng rất tao nhã, chậm rì, làm nổi bật vẻ chật vật của Vu Chu.

Thế là nàng dịch sang một bên, lại vốc ít nước mát vỗ lên trán, rồi cẩn thận xoay lưng về phía Tô Xướng kéo lỏng tờ giấy trong mũi ra, hít hít mũi, cảm thấy hình như đã ngừng chảy, trong lòng thở phào, lặng lẽ vứt giấy đi, rồi đứng một bên rửa sạch mũi một chút.

Nàng dùng khăn giấy che mũi lau khô, sau đó đưa một tờ cho Tô Xướng lau tay: "Nè."

"Cảm ơn."

Tô Xướng nhẹ ho một tiếng, hiếm khi là người phá vỡ sự im lặng: "Sao tự nhiên chảy máu mũi vậy?"

"Chắc là bị nóng." Vu Chu vứt khăn giấy.

"Thường xuyên bị thế à?"

"Không có đâu." Nàng lắc đầu, "Có khi tại ăn bắp rang ngọt quá, nóng trong người ? Chắc cũng có khả năng đó nhỉ?"

Hai người một trước một sau đi ra ngoài, đến hành lang thì chậm lại. Tô Xướng nghĩ về khả năng bắp rang gây nóng trong, rồi hỏi tiếp: "Trước đây ăn cũng vậy sao?"

"Trước đây em không ăn như vậy."

"Ừm?"

"Không phải chị nói chị không thích ăn ngọt sao? Nên em lựa hết những cái ngọt ra ăn." Vu Chu thuận miệng nói. Ngọt chết nàng rồi.

Tô Xướng dừng bước.

Cô gái nhỏ bên cạnh đang nhìn tranh bích họa trên tường, vầng trán bởi vì vỗ nước vẫn có chút ẩm ướt, giống như mồ hôi kéo dài, đem mái tóc mượt mà làm cuốn xoăn lên.

Tô Xướng nhìn nàng, ánh mắt mềm xuống một chút, một chút.

Vu Chu cũng dừng lại, không rõ nguyên do nhìn Tô Xướng, ngón trỏ chống lên cánh mũi bên phải.

"Em đây là..." Tô Xướng dưới ánh đèn hỏi nàng.

"A, vừa mới nhét giấy, em sợ lỗ mũi bị căng lên, đè nó lại, cho co lại một chút."

Tô Xướng khẽ nhướng mày, trong mắt có ý cười chợt tới.

Cô cười như vậy, Vu Chu liền cảm thấy rất giống một làn gió xuân thổi qua, cảm giác quẫn bách vừa rồi cũng biến mất không sót lại chút nào, cười nói: "Em cũng không biết có tác dụng không, nhưng về mặt tâm lý có chút an ủi, hehe."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!