Chương 46: (Vô Đề)

Biệt danh của tình yêu là lá cây, sinh sôi điêu tàn đều có thời lệnh, cũng thỉnh thoảng khiến người ta chướng mắt.

Vu Chu và Tô Xướng lần đầu tiên yêu nhau đều còn rất trẻ, dùng thái độ "chỉ một lần này" để đối đãi với đoạn tình cảm này. Các cô dốc hết tất cả mà yêu người, một người liều mạng chăm sóc thân thể đối phương, một người liều mạng chăm sóc tâm lý đối phương.

Các cô vụng về lại hết sức chân thành, đồng thời làm cho đối phương chiếm đầy hốc mắt của mình, cũng cùng nhau phạm phải sai lầm "Nhìn không thấy chính mình".

Vu Chu còn đang khóc nức nở, Tô Xướng ngồi xổm đến trước mặt nàng, xoa bóp cổ tay nàng, lại lấy tư thái dỗ mèo con, từ dưới nhìn chăm chú vào nàng.

Cô phát hiện ra điểm yếu của mình, không biết khuyên giải an ủi người khóc, đặc biệt không biết dỗ Vu Chu đang khóc thút thít.

Chỉ biết là Vu Chu thích ăn, cho dù là nhiều năm về sau, cô cũng chỉ biết hỏi Vu Chu, có muốn ăn ngon hay không.

Bởi vậy cô nhẹ giọng hỏi: "Dưới lầu có bánh ngọt, ăn không?" Suy nghĩ lại thêm một câu: "Rất ngọt."

"Sao chị lại có bánh ngọt? Chị đâu có thích ăn đồ ngọt." Vu Chu dụi dụi mắt, Tô Xướng cầm khăn giấy đưa cho nàng.

"Lần trước em nói cuối cùng Melon cũng mở cửa hàng ở Giang Thành, muốn đi ăn, buổi tối chị thấy trên app giao hàng có, liền mua, vừa mới nhắn cho chị, bánh đến rồi." Tô Xướng nhẹ nhàng lắc đầu gối Vu Chu.

Wow... Nếu như là thường ngày, Vu Chu sẽ vui vẻ chết mất, nhưng bây giờ nàng vẫn có chút buồn bực. Nàng nghẹn ngào nói: "Chờ một chút đi, em khóc xong sẽ đi, nếu không sẽ dễ bị sốc hông."

Tô Xướng lại bị chọc cười, nhịn không được giơ tay giúp nàng lau nước mắt. Sao lại có người ngay cả khóc cũng đáng yêu như vậy chứ? Lông mi bị dính chặt, có vẻ hói đầu, ánh mắt liền càng tròn, lúc khóc lên còn mang theo chút tức giận, cằm không tự giác phồng lên, phía dưới môi có đường ngang nhỏ lõm vào.

Tô Xướng gật đầu, lại nói với nàng: "Tuần sau chị không bận, buổi tối đều có thể đi đón em, em nghĩ xem có nhà hàng nào muốn đi hay không, chị đặt trước. Nếu muốn nấu cơm, qua bên nhà em đi, sau đó chị tự lái xe về."

Hai tuần trước Tô Xướng bận rộn, Vu Chu không cho cô đưa đi, nhưng mỗi lần nàng trở về, Tô Xướng đều lo lắng.

Nói xong, Vu Chu nhìn cô, nước mắt còn chưa khô, bỗng dưng trầm mặc.

Nàng nhìn Tô Xướng không thường ngồi xổm xuống, cắn khóe miệng, sau đó nói: "Tuần trước em muốn giúp chị khôi phục giọng nói, không có ý gì khác, chỉ là lo lắng ảnh hưởng đến công việc của chị, muốn chị mau khỏe lên, nếu là người bạn khác, em cũng sẽ hết sức giúp đỡ."

Tô Xướng không hiểu lắm ý của nàng, mở to mắt.

"Thật sự, trước kia con gái của chồng cũ của cô út em sinh lần thứ hai bị bệnh nằm viện, ba mẹ cô ấy làm việc ở nơi khác, người già không chăm sóc được, rất đáng thương, mẹ em nhìn không nỡ, liền đi đưa cơm, em tan học cũng mang đến vài lần."

Nhà Thanh Hà chính là tâm địa rất nhiệt tình, họ hàng đều nói như vậy.

"Em chỉ là muốn nói, nếu như là Hoả Oa hay ai đó, em cũng sẽ giúp, tuy rằng em..." Vu Chu dừng lại, không nói tiếp, "Chị không cần cảm thấy muốn trả lại em ân tình gì đó."

Tô Xướng nghe hiểu.

Cô và Vu Chu vào giờ phút này, đồng thời nếm được cảm xúc xa lạ trong tình yêu.

Tô Xướng gọi là "Cảm giác mắc nợ", cô cho rằng Vu Chu quá tốt, mà mình thiếu hụt quan hệ thân mật, khiến cô cần tốn thời gian suy nghĩ và học tập, làm sao có thể không mắc nợ phần tốt đẹp này.

Mà Vu Chu gọi là "Cảm giác khủng hoảng", nàng sợ Tô Xướng là bởi vì mình đối tốt với cô, mà cảm kích chính mình, muốn có qua có lại, thậm chí muốn cùng nàng bắt đầu một đoạn tình cảm.

Hai người tương đối hô hấp, mười giây sau, mới nghe Tô Xướng hỏi: "Tuy rằng em cái gì?"

Đáy mắt cô mang theo nụ cười trong veo, đồng thời có chút chờ mong.

Vu Chu kịp phản ứng, nhẹ nhàng đánh cô một cái, rất phiền, lại cố ý.

Cũng may Tô Xướng cũng không có truy hỏi, nàng nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Không phải như chị nghĩ. Chỉ là em cũng muốn..."

Chăm sóc chị.

Tuy rằng nàng không hiểu lắm, nhưng thật lòng thích một người, muốn chăm sóc và muốn bảo vệ, đều là bản năng.

Những lời còn lại dùng ánh mắt nói, nhìn thấy tai Vu Chu đỏ lên một khắc, cô biết đối phương nghe được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!