Chương 45: (Vô Đề)

11 giờ 47 phút tối, nhận được WeChat của Tô Xướng: "Ngủ chưa?"

Vu Chu từ trên giường ngồi dậy: "Chưa. Chị tỉnh rồi à?"

Tô Xướng trực tiếp gọi điện thoại tới: "Sao lại trở về?"

Cổ họng vẫn khàn, dây thanh quản tuyệt đẹp bị dính chặt, ngôn ngữ hư ảo từ khe hở chen ra.

Trong lòng Vu Chu lộp bộp: "Giọng chị sao vậy?"

Tô Xướng lại dùng sức hắng giọng: "Có thể do ngủ lâu quá."

Câu tiếp theo là: "Trở về có chuyện gì sao?"

"Không có, không có." Vu Chu không muốn cô dùng giọng quá độ nữa, vội vàng giải thích, "Em chỉ thấy chị ngủ rồi, ăn cơm xong, cũng không thể giúp được gì, nghĩ đến ngày mai em còn phải đi làm, nên trở về thôi."

Tô Xướng im lặng một hồi, nhẹ giọng gọi nàng: "Chúc Chúc..."

Một tiếng như nước như sương, trong lòng Vu Chu lướt qua, lại dịu dàng che một phen.

Tô Xướng muốn hỏi, không phải đã mang đồ rồi sao? Ngày mai cô có thể đưa cho Vu Chu, nhưng nghĩ đến là chính mình không giữ nàng lại sớm, Vu Chu như vậy cũng hợp tình hợp lý, vì vậy cô xin lỗi: "Xin lỗi, chị không ngờ sẽ ngủ muộn đến vậy, chị..."

Do cô mệt mỏi quá.

Nghe được giọng khàn Vu Chu rất đau lòng, móc móc ga trải giường, kiếm cớ lung tung: "Thật ra là chính em muốn đi, bởi vì chị ngủ rất đáng yêu, tay em không kiềm được, sợ nhịn không được mở cửa nhìn chị."

"?" Tô Xướng bên kia sửng sốt.

"Thật đó," Vu Chu ngồi ở bên giường nói, "Khi còn bé vào lễ Tết, em họ của em ở trong phòng ngủ, quá dễ thương, nên luôn đi nhìn em ấy, ghé bên giường em ấy, sau đó em ấy liền tỉnh dậy, gào khóc, mợ út của em chơi mạt chược cũng không được, ôm em ấy dỗ một hồi."

"Xì." Hơi thở rất nhẹ, Tô Xướng bật cười.

Cô cười, Vu Chu cũng thấy vui, xem ra mình vẫn rất biết dỗ người khác.

"Có em họ đáng yêu như vậy sao?" Những lời này của Tô Xướng lại mang theo ý làm nũng.

"Vậy khẳng định không có, em là người lớn, khi đó em họ em mới hơn một tuổi." Vu Chu lại cào chăn.

Tô Xướng trầm mặc ba giây, ấm áp gọi nàng: "Chúc Chúc."

"Hả?"

"Chị đến tìm em, được không?" Rất muốn gặp nàng.

Vu Chu ăn được một viên kẹo Tô Xướng đưa, nàng cẩn thận thưởng thức, nhưng lý trí của nàng vẫn còn: "Chị vừa trở về, hơn nữa hiện tại đã muộn quá rồi, ngày mai đi, ngày mai tan làm em đến tìm chị, được không?"

Tô Xướng đồng ý, cả hai chúc nhau ngủ ngon. Vu Chu lại nằm xuống, đặt điện thoại di động trước ngực, cuối cùng giống như trước khi Tô Xướng rời đi, lại là một ngày tràn ngập chờ mong.

Thứ hai Tô Xướng mời Vu Chu ăn bữa cơm, Vu Chu lưu lại mấy quán thịt nướng Hàn Quốc trên Tiểu Hồng Thư.

Thứ ba thứ tư Tô Xướng đẩy nhanh tốc độ làm việc, thứ năm cô lái xe đến Trưng Thành chuẩn bị cho buổi triển lãm vào thứ bảy. Hai người gặp lại đã là thứ hai tuần sau.

Trạng thái của Tô Xướng vẫn luôn tốt như vậy, mặt như vừa được bảo hiểm, mệt mỏi và bệnh tật cũng sẽ không xâm nhập ngũ quan của cô, chỉ có lúc mỉm cười, ánh mắt sẽ hư ảo nheo lại, Vu Chu mới biết được, thể lực của cô đã bị tiêu hao quá mức.

Tối thứ hai cả hai không đi đâu cả, ăn cơm ở nhà. Tô Xướng ở trên lầu thu âm bổ sung, chậm chạp không xuống, Vu Chu đi gọi cô, nghe thấy trong thư phòng truyền đến tiếng gọi điện thoại.

"Chị Lỵ, hay là chị đổi em đi." Vu Chu vốn định muốn chạy, lại bất ngờ nghe được câu này.

Tim nàng trầm xuống, dưới chân không cử động được nữa, bám chặt tại chỗ máy móc lắng nghe.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!