Chương 44: (Vô Đề)

Về đến nhà cũng không tính là muộn, hơn ba giờ chiều. Vu Chu nhớ đến mì canh suông mà Tô Xướng muốn ăn, đã sớm mua xong nguyên liệu nấu ăn, nửa con gà, một bó cải thìa và mì trứng.

Tô Xướng cực kỳ buồn ngủ, về đến nhà rửa mặt  đơn giản xong liền thay đồ ngủ chênh lệch múi giờ, nằm sấp xuống giường, thắt lưng cứng ngắc hồi lâu sụp xuống, đau đến mức cô "ui" một tiếng. Vu Chu tới giúp cô đắp chăn lên, sau đó xuống lầu nấu canh gà.

Mì nguyên bản không dùng canh gà, nhưng nàng cảm thấy Tô Xướng cần bổ sung một chút.

Nồi đất lửa nhỏ hầm canh, một lớp dầu thật dày cũng không ngăn được mùi thơm, Vu Chu chuyển băng ghế nhỏ ngồi ở trong phòng bếp lướt Tiểu Hồng Thư, xem thực đơn. Thỉnh thoảng nhìn thời gian trên điện thoại.

Tính toán thời gian, Tô Xướng ngủ thêm một lát, vừa vặn có thể dậy ăn canh, nếu như cô muốn ăn thanh đạm một chút thì cho nước sôi nấu mì khác, nếu như cô cảm thấy vị canh cũng không tệ, vậy thì đổi mì gà, đun một nắm cải thìa rắc lên hành hoa, không cần quá thơm.

Cũng không biết cô vừa tỉnh ngủ có buồn nôn hay không.

Bản thân Vu Chu cũng gọi đồ ăn ngoài mấy ngày, căn bản không có tâm tư rửa tay nấu canh, người ta vừa trở về, nóng lòng canh bếp lò hầm gà, tư thế ngồi ở đây cực kỳ giống như thêm củi bên cạnh bếp lò lớn.

Làm cho Chúc buồn cười, nếu như lướt ngang qua  ở trên mạng, đoán chừng đều phải mắng một câu yêu đương mù quáng đào rau dại, nhưng nàng vui vẻ vô cùng. Ha ha ha.

Vu Chu muốn Tô Xướng nghỉ ngơi nhiều, đợi đến hơn sáu giờ mới lên lầu gọi cô, gõ cửa một lát không có phản ứng, cảm thấy không đúng lắm, trực tiếp mở cửa đi vào, Tô Xướng vẫn duy trì tư thế nằm sấp trên giường, ngủ đến trời đất tối sầm.

Vu Chu xót muốn chết.

Nhẹ nhàng đẩy cô một cái, Tô Xướng động bả vai, cổ đau đến co rụt lại.

"Chị khoan hãy nhúc nhích, chắc là cứng lại rồi." Vu Chu bắt đầu xoa cho cô hai cái, có chút ảo não, Tô Xướng buồn ngủ, lúc mình đắp chăn sao không nghĩ đổi tư thế cho cô.

Xoa bóp cổ một lát, Tô Xướng thoải mái hơn nhiều, sống lưng duỗi ra một chút, nàng nhẹ nhàng r*n r* một tiếng, trở tay cầm tay Vu Chu, đưa tới bên cạnh mình, cất kỹ, sau đó giữ chặt bàn tay của nàng, ngón cái ở phía trên mềm mại v**t v*.

Giống như mèo con vô thức thân mật.

Vu Chu cho rằng Tô Xướng muốn tỉnh lại, nhưng cô nắm tay Vu Chu, lại ngủ thiếp đi. Lòng Vu Chu cũng tan biến, ngồi xổm trước mặt cô nhỏ giọng gọi: "Tô Xướng, Tô Xướng."

Giống như tiếng người tình nỉ non buổi sáng.

Vu Chu có chút hoảng hốt, lại có chút thừa dịp cô còn chưa tỉnh trắng trợn, dùng giọng điệu người yêu gọi tên cô.

"Ừ." Tô Xướng á khẩu đáp một tiếng.

"Thức dậy được không? Ăn chút gì trước rồi hẵng ngủ, nếu không em sợ dạ dày chị chịu không nổi." Vu Chu dịu dàng dỗ dành cô.

Tô Xướng nhíu mày, ở giữa gối rất ngoan đáp: "Được."

Vu Chu cảm thấy Tô Xướng lần này trở về ngoan ngoãn hơn rất nhiều, nhưng biểu hiện cụ thể nàng không thể nói rõ, thì có một loại ỷ lại tự nhiên đối với Vu Chu, cô có lẽ cũng rất muốn Vu Chu, chỉ là cô không nói, theo thói quen không nói, rồi để nỗi nhớ nhẹ nhàng rơi vào sự phụ thuộc nhiều hơn một chút so với trước đây.

Vu Chu không nhịn được, sờ sờ tóc cô.

Trái tim lại đường đột hai ba cái, Vu Chu nói đi nấu mì trước, dặn dò cô nhớ kỹ, sau đó liền đóng cửa xuống lầu.

Nấu mì xong, còn chưa thấy bóng dáng cô đâu, Vu Chu lại đi lên gọi cô, trong phòng không bật đèn, trên giường đã trống không, trong phòng vệ sinh lộ ra ánh sáng mờ, không có động tĩnh gì, Vu Chu đi gõ cửa, chào hỏi sao?

Bên trong không nói gì, Vu Chu nhíu mày, lo cô ngất, vì thế lại gõ cửa nói: "Chị không sao chứ? Em vào nhé."

Nói xong vặn tay nắm cửa.

Phòng vệ sinh phòng ngủ chính rất lớn, đèn cũng được thiết kế rất nhiều, nhưng Tô Xướng vừa tỉnh dậy mắt chịu không nổi, chỉ bật một ngọn đèn tối trước gương, cô đứng trong bóng tối bên tường, là trạng thái đang muốn đưa tay mở cửa, nhìn thấy Vu Chu thì thu tay lại, nghiêng người dựa vào tường đứng, cứ như vậy nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt.

"Sao vậy?" Vu Chu thở rất nhẹ, bởi vì Tô Xướng như vậy, mặt không còn chút máu, cực kỳ giống thủy tinh sắp vỡ.

Nàng đột nhiên có chút hoảng hốt.

Tô Xướng lắc đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!