Chương 41: (Vô Đề)

Mới vừa sấy xong sợi tóc ngứa ngáy, một tầng hương căn diên vĩ mỏng manh. Tô Xướng vén tóc đi tới trước sô pha phòng ngủ chính, cầm lịch lên, theo thường lệ vẽ một vòng tròn đỏ trên đó.

Mấy ngày trước quên mất, cô không nhớ nổi, nhưng cũng thuận tay khoanh vào.

Căn phòng không bật đèn, có ánh sáng mờ ngấm vào nhuộm thành sương mù, nhiệt độ điều hòa rất thấp, xuyên thấu qua thủy tinh nhìn ra ngoài, ánh trăng ở gian ngoài cũng lạnh.

Cô mở điện thoại ra, lịch sử trò chuyện dừng lại ở hơn 9 giờ tối, cô nói với Vu Chu, Vu Chu về nghỉ ngơi sớm một chút.

Bây giờ là 10 giờ 03 phút, cô muốn hỏi Vu Chu đã ngủ chưa, có muốn gọi điện thoại chúc ngủ ngon không.

Còn chưa gọi ra, liền nhận được điện thoại, giọng nói trò chuyện, họ tên hiển thị "Chúc Chúc".

Tô Xướng cười còn nhanh hơn động tác bắt máy, lời nói hơi ướt át cũng gần như nỉ non: "Còn chưa ngủ à?"

Đầu bên kia điện thoại sửng sốt một chút, bên kia ồn ào cũng làm cho Tô Xướng ngẩn ra, sau đó là giọng nữ xa lạ nói: "Là bạn của Vu Chu sao? Cô ấy uống say rồi, cô có thể thuận tiện đến đón cô ấy chút không?"

Tô Xướng hỏi địa chỉ, cúp điện thoại thay quần áo, lái xe đi thẳng.

Địa chỉ quán bar ở một con phố ngoài biển, xa hoa trụy lạc sắp xếp ở bờ sông nhỏ uốn lượn, ánh đèn neon nhuộm đỏ nguồn nước trong suốt, giống như son phấn, trống rỗng mà rực rỡ, giống như bị khuynh đảo không đợi được đáp lại mập mờ.

Tô Xướng dừng xe ở ven đường, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, sau đó đón được Vu Chu trong mùi khói, ban nhạc livehouse và tiếng người tản mạn.

Nàng ngâm trong mùi rượu, dựa vào ghế dài ngủ, Đới Huyên vẫy tay với Tô Xướng, giúp đỡ đỡ Vu Chu, tựa vào người Tô Xướng, nhíu mày: "Cô đưa cô ấy về đi, bên tôi còn mấy người bạn đang chờ."

Tô Xướng gật đầu, ôm vai Vu Chu, vỗ nhẹ, sau đó đưa nàng vào trong xe.

Thanh sắc bị để lại phía sau, dần dần ẩn nấp. Tô Xướng mở cửa xe, cẩn thận đặt Vu Chu ở ghế lái phụ, Vu Chu nghiêng đầu ngủ, Tô Xướng cúi đầu đặt ghế xuống một ít, sau đó cài dây an toàn cho Vu Chu.

Không nhanh không chậm cài xong, cô nhìn hai mắt Vu Chu nhắm rất mạnh, nghiêng đầu thản nhiên cười: "Không có say."

Nếu Vu Chu thật sự ngủ, mắt nhắm không vững chắc lắm, lúc mới đi trên vai cũng không quá nặng, trọng tâm của Vu Chu vẫn ở trên người mình, cho dù nàng đến rất gần, hơi thở ấm áp mềm mại quét qua cổ Tô Xướng.

Chim cút nhỏ say, hơi thở sẽ nóng hơn một chút.

Vu Chu không mở mắt, lông mi dưới mí mắt run rẩy, nhỏ giọng nói: "Say rồi."

Nếu không lại nhìn kỹ thì sao?

Tô Xướng bị chọc cười nhợt nhạt ra tiếng.

Ba mươi phút trước, trong quán bar vừa rồi, Vu Chu dùng tư thế uống trà bưng bia uống, nói với Đới Huyên: "Đợi tôi uống nhiều, cô có thể gọi điện thoại cho chị ấy không?"

Đới Huyên nhìn Vu Chu lấy danh bạ WeChat ra, chỉ chỉ cái tên Tô Xướng kia, sau đó lại uống một ngụm rượu.

Hiện trường liền vui vẻ, chị gái công sở thật sự rất buồn cười, Đới Huyên lúc này cười có vẻ thật tâm thật ý hơn: "Tôi là người công cụ à?"

Vu Chu lắc đầu, rất chân thành, nhưng tục ngữ nói "Ly rượu tình yêu này, ai uống cũng phải say", nàng vốn đã say, chẳng qua tâm tư nhỏ nhen như hạt vừng đậu xanh một chút, lại không quá đáng, đúng không?

Hai người lại hàn huyên một lát, hoá ra Đới Huyên còn nhỏ hơn Vu Chu mấy tháng, đang học khóa đào tạo ở Học viện Âm Nhạc bên cạnh. Cô ấy độc lập rất sớm, sẽ tham gia một số buổi biểu diễn, thỉnh thoảng buổi tối đến ban nhạc bạn bè hát. Lúc không có tiền, cũng đi chụp nhỏ cho shop online.

Thảo nào  có lúc Vu Chu thấy ngày làm việc cô ấy cũng ở nhà.

"Sao lại giả say?"

Tô Xướng nhếch khóe miệng, nhẹ giọng hỏi nàng.

Vu Chu mở mắt, lại nhìn về phía cửa xe, cửa xe mở ra, có tiếng nhạc nhẹ bên đường chạy vào. Nàng không thích, muốn Tô Xướng cũng lên xe, trò chuyện với nàng.

Tô Xướng liếc mắt một cái liền hiểu, đặt ghế ngồi bằng một chút, nút bấm ngả về phía sau, ghế ngồi chậm rãi dời về phía sau, không gian phía trước trở nên rộng hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!