Chương 4: (Vô Đề)

Edit: phuong_bchii

Beta: R2T

_________________

Câu này hiển nhiên là một lời khen.

Bởi vậy Vu Chu liền ngại ngùng, đặc biệt là khi lời khen này lại thốt ra từ miệng của một người trông chẳng có vẻ hay khen ngợi ai như Tô Xướng.

Vu Chu ấy mà, một khi xấu hổ là đầu óc dễ bị "đoản mạch", đặc biệt khi còn nhỏ tuổi. Vì thế, nàng ngập ngừng một giây, nhỏ giọng hỏi:

"Bạn bè của chị... nói chuyện khó chịu lắm à?"

Ôi...

Nàng muốn xuống xe.

Có lẽ là để che giấu, Vu Chu vội vã ấn phím Enter trong đầu, mở ra một dòng trò chuyện mới:

"Em phát hiện ra chị cười lên trông khá đẹp, nhất là kiểu cười vui vẻ vừa nãy. Nhưng khi không cười, khí thế liền mạnh lắm."

"Thế à?" Cô dường như rất thích nói "Thế à?", nhẹ nhàng, chẳng thể đoán được là khẳng định hay phủ định.

"Đúng vậy," cố tình Vu Chu lại thích đối đáp, nàng nghiêng người, nghiêm túc nói với cô, "Lúc mới gặp, chị đâu có cười, cứ thế này này, mặt lạnh tanh một tay cầm điện thoại, ngẩng đầu liếc em một cái rồi lại cúi xuống. Khi đó em sợ chết khiếp."

"Sợ chết khiếp?"

"Ừ, em sợ chị tính tình không tốt, chúng ta không hợp nhau, dù sao thì..." Vu Chu mềm mại đi đường vòng, khóe mắt cũng cong theo, "Không ngờ chị lại tốt đến thế, còn mời em đi xem phim."

Vu Chu là một cô gái rất dễ thỏa mãn, chỉ cần người khác đối xử với nàng hoà nhã một xíu, nàng liền nghĩ rằng đối phương là người tốt.

Giờ phút này nàng thật vui vẻ, vì quen biết một người vừa xinh đẹp, vừa giàu có, có quan hệ rộng lại dịu dàng... Ối, một nghệ nhân múa rối bóng.

Sau khi tới rạp chiếu phim, bầu không khí giữa hai người đã hòa hợp rất nhiều. Phòng chiếu khá nhỏ, nằm trong một khu thương mại, Tô Xướng đi đến quầy đăng ký cúi người ký tên, Vu Chu thấy trong sảnh có mấy KOL đứng chụp ảnh trước backdrop, cũng nóng lòng muốn đi qua hóng chuyện.

Tô Xướng đưa bút lại, đi tới hỏi nàng: "Bắp rang, ăn không?"

Bên trong chắc là không mua được.

"Được nha, chị thích đồ ngọt sao?" Vu Chu vừa đi vừa hỏi cô.

"Không thích."

A chuyện này...

Nhưng xem dáng vẻ của Vu Chu, hình như rất thích. Tô Xướng nghĩ về những lời này trong ba giây, nhưng chưa nói gì.

Vì thế lại im lặng đi mua bắp rang cùng Coca lạnh, im lặng soát vé tiến vào rạp chiếu phim. Tô Xướng phát hiện cô bé bên cạnh còn có một khía cạnh khá thú vị. Khi đến một nơi không quen thuộc, hoặc gặp người xa lạ, nàng sẽ lặng lẽ mà quan sát trước, y như một con mèo con nhón chân nâng vuốt, ngay cả nhịp thở cũng thu lại một chút so với lúc trên xe.

Nhưng nàng lại không thu mình, chẳng sợ bản thân mặt mộc đi giữa một đám KOL trang điểm hoàn hảo, nàng vừa xem vừa nhón những miếng bắp rang trong thùng.

Tô Xướng phát hiện, Vu Chu luôn lấy những miếng có caramel bám dày và giòn hơn, thường nằm ở phần giữa hoặc đáy thùng.

Vậy nên Tô Xướng rất tự giác mà bốc mấy miếng ở phía trên ăn, mềm như bông, ít ngọt hơn.

Vừa hay, cô cũng không thích ăn đồ ngọt lắm.

Bộ phim hôm nay đem đến cho Vu Chu cảm giác khác biệt. Rạp nhỏ, cảm giác dường như đang ngồi trong giảng đường đại học vậy. Các nhà phê bình phim không cười to gì cả, khi ngẫu nhiên đến những phân đoạn đối thoại nhẹ nhàng, còn có tiếng ai đó hắng giọng ho khan, y hệt như lúc nghe giảng trên lớp, cho người ta cảm giác bộ phim này quá nhàm chán.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!