Chương 39: (Vô Đề)

Nếu như những lời này từ trong miệng người khác nói ra, sẽ cảm thấy chua, nhưng Tô Xướng cứ như vậy thờ ơ thuận miệng hỏi, giống như thật sự không nhớ rõ.

Ánh mắt cô không nặng nề nhìn lên màn hình, nhưng cô đang suy nghĩ.

Lúc Vu Chu giới thiệu trường học rất hưng phấn, thao thao bất tuyệt cất giấu hoài niệm đối với năm tháng trước kia, thậm chí còn bị người làm công việc âm thanh phẩm ra một chút tiếc nuối. Nhìn thấy đàn anh khoá trên, trong niềm vui mừng của nàng hàm chứa ngượng ngùng, thể hiện là sau khi nói lời tạm biệt với đối phương, liền tự mình vùi đầu đi về phía trước, một cao một thấp giẫm lên rìa vườn hoa.

Tô Xướng muốn nói chuyện với nàng, phát hiện Vu Chu cười, nhìn chằm chằm bóng của mình, chậm rãi cười mang theo chút khát khao.

Không chắc nàng lúc ấy đang suy nghĩ cái gì, nhưng vẻ mặt mong chờ của thiếu nữ đúng lúc xuất hiện sau khi trò chuyện với đàn anh.

Thật khó để không nghĩ nhiều về nó.

Sau khi xác định phải kinh doanh thật tốt quan hệ với Vu Chu, Tô Xướng cho rằng tiến triển rất thuận lợi, hiện tại cô đã trở thành bạn tri kỷ với Vu Chu, nhiệt tình và chu đáo của Vu Chu giống như hoa hướng dương, sẽ luôn hướng về phía Tô Xướng. Mọi thứ đang phát triển tốt đẹp, giống như một dòng sông trơn tru, không bị tắc nghẽn.

Các cô nói chuyện với nhau, trêu ghẹo, thỉnh thoảng hẹn ăn cơm, cho phép đối phương tham dự vào một phần nhỏ cuộc sống của mình, cũng cho đối phương quyền lợi hỏi đến cuộc sống của mình.

Tô Xướng cảm thấy như vậy cũng rất tốt. Cuộc sống của mình bên bờ hòn đảo, thêm một cái thuyền nhỏ, cả hai đều không có quá mức khát cầu cái gì, cũng không có quá nhiều chờ mong, để cho song phương đều rất thả lỏng.

Nhưng thỉnh thoảng, trong sông cũng sẽ xuất hiện đá nhỏ. Ví dụ như lúc Vu Chu tặng quà cho Đới Huyên, ví dụ như lúc Vu Chu hẹn ăn cơm với đàn anh từng yêu thầm.

Viên đá rất nhỏ, không đến nỗi ngăn trở dòng sông chảy xiết, nhưng nó cũng rất chướng mắt, rất cấn người.

Tô Xướng bắt đầu dần dần thưởng thức được tính bài xích trong tình yêu, khác với h*m m**n chiếm hữu. Nó không chỉ nói rằng, tôi xứng đáng với điều này, nhưng —— chỉ có tôi mới có được điều này.

Cảm xúc như vậy sinh ra, thường sẽ nhắc nhở đương sự, có phải nên cân nhắc tiến trình tình cảm tăng lên hay không, có lẽ phải thử tiến vào giai đoạn tiếp theo.

Nhưng Tô Xướng lúc đó không nghĩ như vậy. Cô là một người giỏi suy nghĩ trước khi hành động và chỉ muốn làm những điều chắc chắn, giống như cô chỉ trả lời những câu hỏi đủ chắc chắn.

Cô không thích làm việc vô ích.

Tô Xướng thích Vu Chu, thích đến mức không chỉ cho rằng nàng đáng yêu, thỉnh thoảng còn có tâm lý yêu thích không buông tay, muốn quan tâm nàng, bảo vệ nàng, muốn thân mật hơn, thậm chí nghĩ tới "sở hữu riêng". Tuy nhiên, nguyên nhân không muốn tiến gần hơn là vì Tô Xướng phát hiện mình có thể tưởng tượng được ôm, hôn, l*m t*nh với Vu Chu, nhưng cô không thể tưởng tượng được thiên trường địa cửu.

Không thể tưởng tượng đối phương và cuộc sống của mình hoàn toàn đan xen, cô biết mỗi một bộ quần áo, mỗi một vật trang sức, mỗi một đôi dép lê của mình. Không có bất ngờ, cũng không có riêng tư.

Không thể tưởng tượng mỗi một lựa chọn phương hướng cuộc đời đều phải đưa đối phương vào trong phạm vi cân nhắc, thậm chí phải nhường quyền quyết sách ở một mức độ nhất định. Và thời hạn rất dài.

Đối với Tô Xướng mà nói, yêu đương một thời gian không có ý nghĩa, nếu như quan hệ thân mật ổn định cần thiết, như vậy cô hy vọng là hợp tác lâu dài.

Cô nghĩ khoảng cách hiện tại là đủ tốt. Nhưng điều không được kiểm soát là cô bắt đầu cảm thấy không thoả mãn.

Vu Chu dưới ánh nắng gắt nhìn cô, tay khoác trên túi xách tinh tế, cánh tay và hai chân đều rất nhỏ, cả người đơn bạc giống như cắt từ trên giấy xuống, nhưng vẻ mặt của nàng cực kỳ sinh động, cho dù là có chút mồ hôi thấm ra trên trán, cũng sống động hơn bất cứ người nào Tô Xướng từng gặp.

Nàng cẩn thận nghĩ đến những lời này của Tô Xướng, có chút muốn cắn tay, nhưng nhịn xuống, chỉ len lén cắn nhẹ vách trong miệng mình, sau đó nhìn cô nói: "Không phải, không phải cái này."

Giọng nói rất nhẹ, sau đó nhìn chằm chằm phản ứng của Tô Xướng không chớp mắt.

Khi nào trái tim thoải mái nhất? Khi có dự cảm phù hợp với mong đợi của mình, nó sẽ trở nên chua xót, căng phồng, có chút không thấu khí, nhưng bạn có thể rõ ràng cảm giác được sự mạnh mẽ và giãn nở của nó, giống như trong mưa xuân tỉnh dậy một mảng lớn chồi non, bạn phải cẩn thận nắm chặt nó, để nó kiềm chế, lại kiềm chế, mới có thể không từ trong cổ họng nhảy ra.

Nàng nhìn thấy Tô Xướng chớp mắt, khóa điện thoại, để xuống, sau đó ngước mắt nhẹ nhàng cười: "Có mấy người?"

Lời nói rất dịu dàng, nhưng khi nhìn Vu Chu, không tự chủ nhíu mày phải.

Vu Chu rũ mi xuống, kéo căng cằm, tim đập hỗn loạn hai ba giây, nàng cảm thấy mình rất ác liệt.

Bởi vì câu nói vừa rồi, là cố ý.

Nàng không phải ngây thơ ngốc nghếch, cũng không vụng về, nàng rất thông minh, thỉnh thoảng còn giở trò xấu. Mà cô gái nhỏ rơi vào tình yêu, tâm tư lại trăm chuyển ngàn hồi hơn một chút, khi thời cơ chín muồi, sẽ nói một ít lời có móc câu, tới đâm đối phương một cái, nếu như nàng có phản ứng trong dự liệu, trái tim cũng sẽ lập tức bị đâm ngược.

Vừa đau vừa thoải mái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!