Vu Chu vốn tưởng rằng mình sẽ mất ngủ, nhưng nàng ngủ rất ngon, chăn phòng ngủ phụ cũng màu xám đậm, bên trong xám nhạt, không biết nhà Tô Xướng dùng nệm gối gì, tóm lại vô cùng thoải mái. Sau này mới biết, cô đã ngủ qua vài khách sạn và tìm được một nơi để đặt làm gối.
Có đôi khi Vu Chu cảm thấy sự khác biệt giữa mình và Tô Xướng chính là ở chỗ này, cũng không phải không ở nổi khách sạn đắt tiền, nhưng nàng sẽ không bởi vì một đêm thoải mái mà nghĩ đến việc đặt gối, không cần thiết.
Sau khi chia tay, Vu Chu cũng từng mua cái gọi là cùng loại với khách sạn trên mạng, nhưng phát hiện, vẫn có chênh lệch với Tô Xướng.
Không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không.
Vu Chu bị ánh mặt trời đánh thức, ngày hôm qua quên kéo rèm cửa sổ, ban công kính khiến ánh sáng càng giương nanh múa vuốt, nhất định phải có người trên giường đến hưởng thụ sáng sớm. Nàng liếc nhìn điện thoại di động, mười giờ rưỡi, không có bất kỳ động tĩnh gì, Tô Xướng có lẽ còn đang ngủ.
Vu Chu xoa xoa mặt, phát hiện mình đang cười, không hiểu nguyên do.
Nàng xuống giường chuẩn bị trực tiếp đi tìm Tô Xướng, suy nghĩ một hồi rồi quay lại, lục lọi tìm kiếm.
Đi tới trước cửa Tô Xướng, gõ cửa, sau khi nghe thấy cô nói vào đi, Tô Xướng đã tỉnh, sau khi rửa mặt lại cảm thấy buồn ngủ, ôm gối ngủ nướng.
Thật, đáng, yêu.
Vu Chu cảm thấy mình xong rồi, bây giờ nhìn Tô Xướng làm gì cũng thấy đáng yêu.
Khi ấn tượng của bạn về một người đi từ trưởng thành, xinh đẹp, sang trọng đến đáng yêu, điều đó có nghĩa là mối quan hệ của bạn có thể tiến gần hơn một bước, hoặc bộ lọc của bạn có thể dày hơn mười hai lớp.
Thật khó để cởi ra lần nữa.
"Chị đã tỉnh rồi, còn không dậy nổi à?" Vu Chu nhìn rèm cửa sổ cũng kéo ra, vì thế đứng ở bên giường hỏi cô.
Rất kỳ diệu, ngày hôm qua cô nói ngủ ngon, hôm nay mình nói chào buổi sáng, vẫn là tư thế giống nhau.
"Buồn ngủ muốn chết." Tô Xướng nhắm mắt, mặt cọ cọ trên gối, mày hơi nhíu lại, mới mở lông mi thấm ướt ra nhìn Vu Chu.
"Tối hôm qua làm trộm à?" Vu Chu quay mặt, dùng lời của bà Thanh Hà chọc Tô Xướng.
Tô Xướng cười, kèm giọng mũi nói: "Làm rồi."
Mẹ ơi, hai chữ này của cô nói muốn mạng, Vu Chu nổi da gà rồi.
Tô Xướng đưa tay kéo chăn bên giường ra, Vu Chu thuận thế ngồi xuống, nói: "Nếu chị dậy, em cho chị cái này."
"Cái gì vậy?" Tô Xướng nằm nghiêng, ôm một cái gối khác.
Mái tóc đen cong cong khúc khuỷu vùi trên giường, lộ ra vẻ sinh động cực kỳ.
Vu Chu đặt ở trên giường tay phải cầm một vật nhỏ: "Em mang quà từ Thái Lan về cho chị, chị nói muốn cùng em đón sinh nhật, coi như em tặng quà sinh nhật cho chị. Thế nào?"
Tô Xướng nhìn tay nàng, nắm thật chặt, lại ngước mắt nhìn Vu Chu, giọng nói còn chưa tỉnh lại mềm mại: "Nếu hôm qua chị không giải thích, em sẽ không tặng chị sao?"
"Xem tình hình đi." Vu Chu cúi đầu vuốt vuốt váy ngủ của mình, cố ý không được tự nhiên nói.
"Là gì vậy?" Tô Xướng cười, mặt lại dựa vào gối, nhìn Vu Chu hỏi.
Vu Chu đưa tay, nhướng mày ý bảo Tô Xướng nhận lấy, Tô Xướng nâng cánh tay uể oải lên, xoay cổ tay, lòng bàn tay đặt dưới tay Vu Chu, có chút chờ mong.
Nhưng Vu Chu không động đậy, Tô Xướng giật ngón áp út, nhìn nàng.
"Thôi." Vu Chu thu tay lại, tay kia đặt tay Tô Xướng trở lại giường.
"?"
"Có hơi rẻ, hay là thôi đi, trông có vẻ không có thành ý." Hai tay Vu Chu cầm món quà nhỏ kia, thổi một hơi vào khe hở, rất ngượng ngùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!