Chương 33: (Vô Đề)

Lái xe về nhà mất hơn một tiếng, Vu Chu ở trên xe mệt nhọc, tháo mũ ôm vào trong lòng, ngủ rất say.

Lúc xuống xe cũng có chút choáng váng, đi theo phía sau Tô Xướng, cho rằng mình vẫn ở Thư viện Giang Nam.

Vẫn là nơi ở quen thuộc mang theo mùi gỗ nhàn nhạt, bài trí trong nhà cũng không thay đổi, Vu Chu vẫn là đôi dép lê màu hồng kia, với váy nhỏ bước vào nhà.

Gần một ngày bôn ba trên đường, Vu Chu vừa mệt vừa đói, nhưng Tô Xướng nói đúng, quả thật nàng không muốn ăn ở bên ngoài, vì thế nấu hai bát mì chua cay, Tô Xướng ở bên ngoài điều chỉnh điều hòa trung tâm và đèn môi trường.

Hai người ngồi trên đệm bên cạnh bàn trà, vừa nói chuyện vừa ăn mì.

Vu Chu nói là chính.

"Bọn em còn đi đảo Hoàng Đế, biển ở đó đẹp hơn đảo Phuket rất nhiều, hơn nữa khách sạn bọn em đặt rất tốt, còn có bãi cát tư nhân, nhưng em không dám chơi hạng mục trên biển, cũng rất tiếc nuối."

"Người chị nhìn thấy kia là Hoả Oa bạn của em. Cậu ấy tên thật là Hoắc Nguyên Nghệ, trước kia mẹ cậu ấy thích Hoắc Nguyên Giáp, nhất định phải đặt tên cho cậu ấy là Hoắc Nguyên Ất, bà ngoại cậu ấy lấy cái chết ép buộc, theo như cậu ấy nói, em không biết có khoa trương hay không, sau đó liền đổi thành nghệ trong nghệ thuật."

"Nhưng cậu ấy vẫn không thích cái tên này, bọn em gọi cậu ấy là Hoả Oa. Cậu ấy thích ăn lẩu."

Càng nói càng có tinh thần, vậy mà rất tỉnh ngủ.

Tô Xướng chỉ im lặng nghe nàng nói, thỉnh thoảng nhàn nhạt cười, chua cay có hơi quá với cô, mũi đỏ đỏ, vành mắt cũng ươn ướt. Vu Chu thấy vậy đau lòng, nói với cô: "Chị không ăn được cay thì không ăn nữa, em nấu mì suông cho chị được không?"

"Không sao, chị ăn cũng sắp xong rồi." Tô Xướng lại chọn một sợi mì, nhấp ăn.

Vu Chu sợ cay cô, lại đi lấy hai ly nước trái cây, dưa hấu và bưởi hồng, bưởi hồng không quá ngọt, cho Tô Xướng.

Vừa mới ngồi xuống, thì tin nhắn của Hoả Oa tới, đi thẳng vào vấn đề: "Chị ấy chính là đối tượng nữ cậu mà tưởng tượng đúng không?"

? Vu Chu thiếu chút nữa bị sặc nước dưa hấu.

Nghiêng người đưa lưng về phía Tô Xướng, cẩn thận trả lời: "Cái gì?"

"Cậu về đến nhà rồi à?" Lại gửi một câu.

Hoả Oa: "Vừa tới."

"Mình suy nghĩ cả một đường, cậu đột nhiên nói muốn viết bách hợp, chị ấy lại chạy tới đón cậu, hai người ở sân bay biểu diễn giả trang cà chua, tám phần là có tin vui rồi." Cô ấy tiếp tục nói

Alo! Cái gì vậy! Khuôn mặt của Vu Chu hòa hợp một cách thú vị với nước dưa hấu.

"Chỉ là bạn bè, người ta là thẳng." Chắc... vậy.

"Nhìn cách ăn mặc của chị ấy, bím tóc nhỏ kia, thẳng tới đâu chứ." Hoả Oa phán đoán.

A... Vu Chu lén ngắm tóc Tô Xướng. Thật sao? Hình như cũng chưa từng thảo luận xu hướng t*nh d*c với Tô Xướng.

Lui một vạn bước mà nói, cho dù Tô Xướng cong, cũng không có khả năng coi trọng Vu Chu, tuy rằng dáng người nàng cũng tạm được, dáng người không tệ, trẻ trung động lòng người, cố gắng làm người tiến bộ, kỹ năng nấu nướng siêu phàm dịu dàng nhiệt tình hiểu lòng người, gia đình hòa thuận, nhưng mà, nàng phơi nắng đen một chút.

Phụt, Vu Chu tự chọc cười chính mình.

"Mình cũng không biết tại sao chị ấy lại tới đón mình." Vu Chu có chút tâm tư, có chút trà, nghiêng đầu mỉm cười lặng lẽ trả lời một câu này.

Bất luận Tô Xướng có thích nàng hay không, Vu Chu có thể len lén thỏa mãn bản thân, nàng thích nghe người thứ ba nói với nàng, Tô Xướng đối với nàng không giống nhau, giống như thật sự không giống nhau.

Nàng lại bất ngờ không kịp đề phòng nhớ tới ông chủ trốn thoát khỏi mật thất nói nàng và Tô Xướng trông giống một đôi, cộng thêm Hoả Oa, vậy là hai người.

Tô Xướng ở một bên uống nước trái cây, Vu Chu khóa điện thoại di động, định về nhà nói chuyện với Hoả Oa.

Đang muốn đứng dậy đi lấy đồ, lại thấy Tô Xướng mở miệng: "Bây giờ trở về, liệu có quá muộn hay không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!