Chương 30: (Vô Đề)

Ngày 27 tháng 6, Tô Xướng nghĩ có nên mời Vu Chu đi ăn hay không, nhưng nghĩ đến câu "Chúc mừng sinh nhật" mang tính xã giao hôm qua, nên không hành động nữa.

Bước vào tháng 7, Giang Thành bắt đầu nóng lên, có lẽ là một khoảng thời gian trước quá bận rộn, kỳ kinh nguyệt của Tô Xướng từ từ đến muộn, nhưng cũng may lần này không quá đau, hỏng bét chính là, cô nhớ tới lần trước quên mua băng vệ sinh.

Vội vàng về nhà gặp Vu Chu, nghe giọng nói hai ba lần, nhưng lại bỏ qua nội dung.

Cô mở điện thoại ra, muốn mua một ít để Meituan giao tới nhà, đột nhiên nghĩ tới cái gì, xuống lầu mở cửa phòng vệ sinh, trong tủ đựng đồ phía dưới bồn rửa tay, tràn đầy giấy cuộn, băng vệ sinh, kem đánh răng, được sắp xếp ngăn nắp.

Còn mua đồ dùng hàng ngày, đồ dùng ban đêm, đệm lót và quần an toàn. Là mấy nhãn hiệu Tô Xướng thường dùng.

Nhớ nhung là sóng biển, ùn ùn kéo đến.

Ngay lúc đó Vu Chu, phát hiện Tô Xướng không mua, nhưng nàng không nói, chính mình yên lặng mua, sợ Tô Xướng không có gì dùng.

Lại một lần nữa cảm nhận được cái loại cảm giác tê dại đáy lòng này, lại như là hóa thành một vũng nước, mơ hồ lên men.

Chưa từng có ai âm thầm chăm sóc cô như vậy, ngay cả người nhà cũng không, giúp việc phải trả tiền lương, được cha mẹ khen cần phải biểu hiện xuất sắc, nhưng Vu Chu thì không cần, hoặc là nói, nàng chỉ cần Tô Xướng cho nàng một chút, một chút quan tâm.

Tô Xướng cảm thấy cổ họng nghẹn lại, cảm xúc xa lạ đánh cô có chút khó chịu.

Cô ngồi trên nắp bồn cầu, tháo băng vệ sinh ra, sau đó bắt đầu nhớ Vu Chu.

Trong lòng có một tiểu quỷ, dường như cáu kỉnh quở trách, đồ ăn bên ngoài không ngon tẹo nào, cũng không thích uống rượu một mình, cô cũng muốn  thổi nến bánh sinh nhật, buổi tối về nhà phòng bật đèn thật ra đẹp hơn nhiều.

Tiểu quỷ này không phải Tô Xướng, cả hai chưa từng gặp mặt, nhưng nó lải nhải không ngớt.

Tô Xướng thu dọn lại, rửa tay đi ra ngoài, lần đầu tiên phát hiện nếu tiếng bước chân nặng một chút sẽ có hồi âm, cô khó hiểu quay đầu lại, hành lang thật dài, chỗ cuối cùng có một ngọn đèn tường độ sáng không cao, Tô Xướng ấn công tắc trên tường, đèn chiếu trên đỉnh bị hỏng, một cái lỗ tối đen như mực.

Lẽ ra bây giờ cô nên nhắn tin cho quản gia, lập tức sẽ có người đến sửa chữa, nhưng cô không, cô nhìn đèn hỏng, tắt công tắc, lại bật, lại tắt. Không biết đang chờ mong cái gì, có lẽ muốn xem, nếu đèn có sinh mệnh, có thể giãy giụa nối máy một lần nữa hay không.

Chỉ cần nhấp nháy một chút là được.

Nhưng hỏng là hỏng, cô dừng động tác, vòng qua phòng ăn, bước lên cầu thang, đi tới trước sảnh ngang lầu hai, ghé vào lan can nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc trước cô cũng rất thích không gian mở, mà chỗ đặc biệt của căn nhà này, là tầng cao rất cao, nhìn sô pha và bàn trà đều nhỏ đi một chút, giống như đồ chơi cỡ lớn, cô thích lạnh lùng nhìn dấu vết cuộc sống của mình, giống như cầm kính viễn vọng thiên văn quan sát tinh cầu trong vũ trụ mênh mông.

Không bắt giữ được gì đặc biệt, cho đến khi Vu Chu đến mới thôi.

Có lúc nàng sẽ chuyển ghế ngồi ở cửa trước khui hàng, có lúc ghế nhỏ cũng sẽ chuyển đến phòng khách, nàng lấy túi nilon lót, vừa xem TV vừa bóc tỏi. Có lúc nàng sẽ dựa vào sô pha nghiên cứu Lego của Tô Xướng, có lúc cũng sẽ giũ bụi rèm cửa sổ dài xem có bẩn hay không. Có lần Tô Xướng tỉnh lại, thấy Vu Chu cầm một ly ngũ cốc ngồi ở bên cạnh bàn trà, vừa lướt điện thoại vừa uống, cười đến thiếu chút nữa sặc, nàng sợ làm bẩn nhà Tô Xướng, vội vàng lấy tay che lại, sau đó rút khăn giấy ướt rất cẩn thận lau sạch.

Nàng còn có thể ngồi xổm trên mặt đất lau sạch sàn nhà, dịch một bước nhỏ, lại dịch một bước nhỏ, là lui tới.

Vu Chu làm cho cả căn nhà trở nên rất náo nhiệt, hơn nữa cũng không quá phận, không ồn ào náo nhiệt, động tác nhỏ của nàng đều không có tiếng động, giống như lúc đánh đàn dương cầm đạp xuống bàn đạp im lặng.

Sáng sớm sau khi say rượu, Tô Xướng dựa vào lan can chào hỏi Vu Chu, nàng cầm máy hút bụi cười khanh khách nói: "Chào buổi sáng."

Ngẩng đầu, dùng ánh mắt tặng ánh mặt trời ngoài cửa sổ cho Tô Xướng.

Thì ra có một số cảm xúc là muộn màng, phải dùng thời gian lên men. Từng nghe nói đại não cảm nhận được cơn no cần 20 phút, rượu gạo ủ thành có lẽ phải mất một tuần, mà Tô Xướng ý thức được cô nhớ Vu Chu, mất 11 ngày.

Cô mở WeChat, gửi tin nhắn cho Vu Chu.

Không biết nói cái gì, gửi một cái sticker mèo con gật đầu.

Từ chín giờ đợi đến mười một giờ, điện thoại cũng không có reo nữa.

Tô Xướng suy nghĩ một lát, gửi tin nhắn thứ hai: "Đồ trong phòng vệ sinh, là em mua sao?"

Dùng câu hỏi, dưới tình huống bình thường, Vu Chu nhất định sẽ trả lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!