Chương 3: (Vô Đề)

Edit: phuong_bchii

Beta: R2T

_________________

Ngày hôm sau, Vu Chu đã sớm chờ ở dưới lầu, khi đó là đầu hạ, là thời điểm mà Vu Chu cảm thấy dễ chịu nhất, ánh mặt trời ấm áp, vạn vật đáng yêu, cây cỏ trong khu chung cư e ấp nở hoa, ngay cả tiếng ve kêu cũng chưa kịp cất lên.

Vu Chu không thích những thứ quá mãnh liệt, đối với quá trình sinh trưởng của cây cối là như thế, nhiệt độ nóng lạnh và cả cách đưa đẩy trong đối nhân xử thế cũng tương tự.

Hôm đó nàng cố tình mặc một chiếc váy kết hợp với áo thun cạp cao, đeo một chiếc túi xách nhỏ xinh.

Thật ra nàng không thích mặc váy lắm, nhưng nghe nói có người nổi tiếng sẽ đến, chỉ sợ chính mình quá nhạt nhoà.

Đứng ở ven đường một lát, từ xa có một chiếc Porsche Panamera màu đen chạy tới, trong lòng Vu Chu giật mình, lại thản nhiên bật ra một câu: Vãi thật.

Một câu cảm thán khá là yếu ớt, chẳng biết là do đã quen với sự choáng ngợp đến từ Tô Xướng, hay vì trong lòng Vu Chu vốn dĩ đã dự đoán trước —— đương nhiên là phải dùng cao lương mỹ vị mới bồi dưỡng được một đại tiểu thư như Tô Xướng. Khí chất đó, nhìn qua cũng không thể xuất thân từ gia đình bình thường.

Vu Chu mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, Tô Xướng đang tháo kính râm, sau khi cúi đầu đặt kính râm đã gấp gọn vào trong hộp thì mới ngẩng mặt cười nhạt với nàng: "Chờ lâu chưa?"

"Không có không có không có, em vừa mới xuống thôi." Vu Chu khách sáo nói, thấy Tô Xướng một tay đóng nắp hộp kính, lại theo thói quen quan tâm mà nói: "Chị đeo vào đi, bây giờ đang giữa trưa, mặt trời rất chói mắt."

Nhưng mà Tô Xướng hình như cảm thấy mới gặp Vu Chu chưa được mấy lần, nếu cứ đeo kính râm trong khi nói chuyện thì hơi bất lịch sự nên chỉ câu môi lắc đầu, mắt khẽ híp vài cái, liền thích nghi với ánh sáng.

Đèn xanh đèn đỏ trên đoạn đường này tương đối nhiều, xe cộ thong thả đi tới, hai người câu được câu không hàn huyên một chút rồi lại rơi vào khoảng lặng.

Con người Vu Chu có một tật xấu, đó là khi không gặp mặt thì lá gan sẽ lớn một chút. Ở trên mạng, nàng gửi sticker cho Tô Xướng, hai người cũng không có khoảng cách gì. Cơ mà khi giáp mặt thì lại khác hẳn.

"Khụ, ừm." Vu Chu hắng giọng.

Tô Xướng không có phản ứng, chạm vô lăng một cái.

"Chiếc xe này của chị, là Panamera à?" Vu Chu xoa xoa mũi, nhỏ giọng nói.

"Ừ, đúng vậy."

"Em từng lướt thấy trên mạng, phía sau xe của chị hình như có cánh gió, nâng lên trông rất là ngầu."

"Vậy sao?" Tô Xướng cười.

Hả? Xe của cô ấy mà cô ấy lại hỏi "Vậy sao"? Vu Chu chợt có chút xấu hổ, quay đầu nhìn hàng ghế sau thể chỉ cần ánh mắt khẽ lướt qua chiếc cánh gió kia, nàng sẽ cư xử thong dong hơn một xíu.

Cái nhìn này lại rơi vào chiếc gối ôm ở phía sau, nàng thốt lên một tiếng í, nhíu mày, nhìn Tô Xướng: "Trên gối tựa của chị cũng in hình Nữ Đế à?"

"Chị còn nói chị không thích, vậy mà ngay cả merch đều có." Vu Chu có chút không hiểu, thích một nhân vật trong trò chơi là chuyện không thể để người khác biết sao?

Tô Xướng ngước mắt, nhìn qua gương chiếu hậu, nhẹ giọng nói: "Người khác tặng."

Hả? Lại là người khác tặng.

Vé cũng vậy, gối ôm cũng vậy...

"Ngoại hình xinh đẹp đúng là tiết kiệm tiền ha." Vu Chu dựa lưng vào ghế, vuốt vuốt dây đeo túi xách của mình, thấp giọng than thở.

"Cái gì?"

"Không có gì. Sao chị lại mời em đi xem phim? Ý em là, tại sao lại là em?"

Tô Xướng nghĩ: "Thật ra đối với chị thì thể loại phim này cũng khá được, hôm nay vừa đúng lúc rảnh rỗi. Bạn bè cũng không nhiều, tặng cho người khác, nếu chị không đi, họ cũng không dùng được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!